Viết là một trong những cách giúp chúng ta có thể vượt qua những cơn bão lòng của chính mình! Khi viết cũng như khi đọc sách, chúng ta có cơ hội để bình tâm lại và viết ra, suy nghĩ về những điều mình đang phải đối diện. Cách này chắc chắn không mang đến hoặc rất hiếm khi đưa đến ngay cho chúng ta một giải pháp hoặc một kết quả tốt đẹp như chúng ta đang mong đợi, nhưng có con đường để hy vọng chắc chắn sẽ tốt hơn việc chúng ta bị kẹt trong ngõ cụt của chính mình. Có những thời điểm của cuộc đời mỗi người, người ta gắn cho thời điểm đó hai từ "khủng hoảng" - khủng hoảng tuổi lên ba, khủng hoảng tuổi lên sáu, tuổi dậy thì, tuổi trung niên, tuổi già... Tóm lại, càng khủng hoảng, người ta sẽ càng cần đến bình tâm!
"VÌ HOA HỒNG MÀU ĐỎ"
Bình tâm lại, để nhìn thấy được những gì của chính mình đã trôi qua!
Bình tâm lại, để thấy chính mình đã và đang nỗ lực ra sao!
Bình tâm lại, để biết mình đang cố gắng vì điều gì!
Bình tâm lại, để có thể công bằng với chính bản thân mình hơn, khích lệ chính mình một cách tốt hơn!
Có những người, như những người trong "Xóm chạy thận" này, có thể xem họ là những tấm gương chỉ cho chúng ta cách làm sao và vì sao cần giữ cho mình có được sự bình tâm! Phải, là những người - không phải chúng ta, đang chỉ có một khao khát và ao ước mãnh liệt nhất, là sớm mai còn có thể thức giấc và biết mình vẫn còn sống! Vẫn sống! Còn sống! Sống! Đơn giản vậy thôi và họ chỉ cần bình tâm mỗi ngày để được như vậy thôi! Họ chẳng cần ước ao gì lớn lao, không mong muốn những điều gì cao sang, vĩ đại - chẳng cần phải để dấu ấn của mình trong cuộc đời - chẳng cần phải đi đó đây - chẳng cần phải là idol - chẳng cần phải nhà cao cửa rộng - chẳng cần gì cả - chỉ cần được sống!
Vậy mà có những người - như chúng ta, lại chẳng biết trân trọng những điều quý giá mà chúng ta đang có! Nhưng cũng công bằng mà nói, không phải chúng ta không biết trân trọng, mà là chúng ta đang phải thực hiện công việc và trách nhiệm của mình! Đôi khi, công việc và trách nhiệm khiến chúng ta mệt nhoài, quên đi mất điều quý giá nhất, điều quan trọng nhất và điều cần thiết nhất của đời người - đó là "Sống"! Có khi nào chúng ta quên mình đang sống và phải sống không - đó là những lúc chúng ta không để cho tâm mình được an! Có khi nào chúng ta chỉ đang cố gắng tồn tại trong cuộc đời - đó là khi chúng ta không thể bình tâm được!
Bình tâm - một tâm hồn bình an, quan trọng lắm! Bình an trong nhiều phương diện nhưng dù là phương diện nào đi chăng nữa, sự an yên trong tận sâu cõi lòng để có thể nở nụ cười chân thành với bất kỳ ai và cười thật tốt đẹp với bất kỳ hoàn cảnh nào, đó mới chính là sự bình an cần thiết nhất! Tâm của mỗi người, tâm hồn của mỗi người sẽ quyết định mọi chuyện vui buồn, sướng khổ của chúng ta và chính trong những thời khắc đó - thời khắc chúng ta chọn lựa lối đi, con đường, công việc, cách cư xử cho chính mình với thế giới, chúng ta đang lựa chọn có để cho tâm mình - tâm hồn mình được bình an, bình an một cách trọn vẹn hay không!
Điều xấu, điều tốt, tội lỗi hãy thành công, tất cả đều cũng chỉ là khoảnh khắc! Và cuộc sống hay tồn tại hay qua đi một đời người, tất cả cũng chỉ là khoảnh khắc - vào một thời điểm thích hợp nào đó! Chỉ có chúng ta, linh hồn chúng ta và sự bình tâm mỗi ngày, mỗi giờ trong chúng ta mới là vĩnh cửu và thiêng liêng! Chúng ta có quyền thay đổi vào thời điểm này, ngay lúc này để cho chính bản thân mình trở nên tốt hơn, để chính bản thân mình có được sự bình tâm tốt đẹp nhất và cho chính mình trở nên là điều mình mong muốn nhất! Trong đức tin, nếu chúng ta có được lời lãi của cả thế gian, mà mất linh hồn mình, thì được ích gì!?
0 Comments