Chiều quê

Nắng chiều in bóng người lữ khách, 
Mang gánh lòng trãi với hương quê! 
Bao nhiêu năm thời gian buông nhẹ, 
Một chiều ngoảnh lại... đã trăm năm!

Cuối tuần, về quê giỗ Nội. Thấm thoát vậy mà đã gần mười năm ngày cả Ông và Bà cùng xa con cháu mà về với Chúa! Thời gian trôi qua rồi, đâu thể nào níu lại; những chuyện đã xảy ra dù vui, dù buồn dẫu có muốn giữ lại, tìm lại, nhìn lại cũng chẳng bao giờ được. Thời gian là thế, nghiệt ngã và cay đắng, vì nó đi qua mang theo những điều tiếc nuối, những mộng tưởng của một thời tuổi trẻ chẳng hiểu, chẳng biết việc mình đang làm là gì. Về nhà nhìn lại, ảnh Nội trên bàn thờ chăm chú nhìn con cháu như thể mới hôm qua thôi tiếng Nội còn vang vang trong ngôi nhà thân thương, từng lời dạy, từng lời nhắc nhủ, từng giọt nước mắt như vẫn còn âm vang lanh lảnh bên tai, trước mắt...

Bao nhiêu năm đã trôi qua kể từ ngày đỏ hỏn, lớn lên một chút và về ở cùng Nội cho đến những ngày tháng này. Chưa bao giờ lại thấy mình nhiều lỗi lầm và bê tha với cuộc sống như lúc này. Những giờ kinh, giờ lễ, việc làm... tất cả như đảo lộn theo chiều hướng xấu đi với những gì mình từng muốn, từng ao ước, từng giữ gìn. Những lộn xộn, lỡ lầm đó như tảng đá ghì chặt kéo mình lại và chẳng để mình bước đi. Những bước chân nặng trịch kéo những bộn bề của bản thân đi về phía trước rồi cũng phải thay đổi để nhẹ nhàng hơn...

Thời gian qua lại đòi hỏi mỗi người phải hiểu hơn và khác hơn. Những trải nghiệm, kinh nghiệm cuộc sống sẽ mang đến cho chúng ta thật nhiều điều nhưng có những điều lại không phải lúc nào cũng chờ đợi chúng ta... Khi nhận ra mình đã lỡ lầm bao nhiêu lần, đã lãng phí thời gian bao nhiêu lại ta lại phải tự dặn lòng mình đừng để điều đó xảy ra nữa. Thời gian chẳng đủ dài để chờ đợi chúng ta. Thời gian là quá ngắn để chúng ta có thể có được mọi thứ, nhưng thời gian sẽ đủ nếu chúng ta biết mình phải làm gì, phải ra sao và sẽ như thế nào.

Cố gắng hơn chút nữa,
Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi!