Header Ads Widget

Cô đơn

Cô đơn

Người trưởng thành thường có những nỗi cô đơn riêng và không nói thành lời. Những nỗi cô đơn đó đôi khi chẳng thể gọi tên chính xác, chỉ có thể nhận ra vào một lúc nào đó, một chiều mưa xối xả hay một buổi sáng nhẹ tênh, bất chợt nhận ra mình đang mang những nỗi cô đơn trong chính mình. Những nỗi cô đơn đó thật ra không phải ập tới trong phút chốc, nhưng là cả một quá trình những ngày, những tháng, những thời gian dần dần nhận ra sự đổi thay trong suy nghĩ, những nhận thức mới mẻ từ những vết thương để trưởng thành. Cả một quá trình như thế, để đến một thời điểm thích hợp, chúng ta nhận ra rõ ràng nỗi cô đơn đó trong chính mình.

Một câu nói hay như thế này: Sư tử là vua của muôn thú, Hổ là chúa sơn lâm nhưng Sói không bao giờ xuất hiện trong rạp xiếc để mua vui cho con người. Câu nói ấy hay, có lẽ vì nó xuất hiện một cách phù hợp và đúng vào thời điểm mà bản thân chúng ta có thể hiểu và nghiệm ra những ý gì đó sâu xa trong câu nói ấy. "Lý do" - đến một lúc nào đó lại chẳng còn quan trọng nữa, quan trọng hơn hết là những gì đang đến và sẽ đến. Những vết thương, những gian nan, vất vả hôm nay chính là để tôi luyện và rèn giũa nên viên ngọc, viên kim cương cho ngày mai. Sức mạnh - trên nhiều phương diện, đôi khi có thể thắng thế, nhưng lòng quả cảm, sự nhẫn nhịn và kiên trì lại mang đến nhiều điều quan trọng hơn.

Những quãng đường trôi qua để trưởng thành, là để chúng ta nhận ra rằng "lý do" đôi khi lại chẳng quan trọng bằng "việc làm". Để chúng ta nhận ra rằng, không thể nào có sự hoàn hảo trong xã hội mà chúng ta phải tồn tại, phải chấp nhận đánh đổi và đánh mất nhiều điều trên con đường chúng ta trưởng thành...! Nhưng, cũng sẽ đến một lúc, lúc mà người ta không còn nhắc quá nhiều về hai từ "trưởng thành" nữa, là lúc người ta nhận ra được những điều lớn lao hơn. Đó là biết chấp nhận đánh mất và đánh đổi, để giữ lấy và giữ lại những điều quan trọng nhất trong cuộc đời mình, để giữ thật chắc những điều không bao giờ có thể đánh đổi: đôi lúc nhẹ tênh như chỉ là một nụ cười - một giọng nói, thật nhẹ nhàng nhưng đủ sức xóa tan mọi ưu phiền, mọi định nghĩa, mọi lo lắng...!

Và rồi cũng thế, những nỗi cô đơn cứ thế lớn dần lên theo nhiều loại, nhiều cách, nhiều năm tháng và chúng ta dần nhận ra, việc tìm lý do dẫn đến những nỗi cô đơn ấy chẳng quan trọng bằng việc nhận ra nhẫn điều "duy nhất" mà cuộc đời mình phải trân quý. Vào lúc giây phút ấy hiển hiện trong suy nghĩ, chúng ta có thể nhận ra rằng chính lúc ấy "trưởng thành hay không" cũng chẳng phải điều quan trọng! Vì chẳng có ngôi trường, cơ sở, bất kỳ ai cấp cho chúng ta bảng/bằng "Người trưởng thành" - mà chỉ có duy nhất chúng ta là người có xác nhận cho chính mình điều đó hay không!? Cứ loay hoay đi tìm sự công nhận đó... thì chắc chắn là chưa rồi!

Hãy cảm ơn những nỗi cô đơn đã trôi qua trong cuộc đời chúng ta, để biết rằng nhờ có chính chúng mà chúng ta dần nhận ra những điều sẽ giúp chúng ta... không cô đơn! Khi chúng ta hướng về "một điều gì đó", những điều còn lại sẽ nằm ở phía sau! Khi chúng ta hướng về ánh mặt trời, bóng tối hoặc phần còn lại của ban ngày sẽ ở phía sau - nhưng nếu mặt trời lặn thì bóng tối sẽ ở trước và xung quanh chúng ta. Đừng tuyệt đối bất cứ điều gì trong xã hội, hãy để mọi thứ - kể cả nỗi cô đơn không thành lời, cũng chỉ mang một ý nghĩa tương đối trong cuộc đời chúng ta. Hãy tin vào Điều Tuyệt Đối duy nhất - điều mà Đấng Tạo Hóa vĩ đại đã đến và để lại trong mỗi người chúng ta.

Hãy tin vào Niềm Tin của bản thân và hãy cố gắng để vượt qua những điều đang níu kéo bản thân chúng ta!

Post a Comment

0 Comments