Con cái

Đôi khi bất nhác nhếch môi cười khi nhìn thấy bọn nhỏ. Chỉ đơn giản vì chúng mang đến cho chúng ta những niềm vui mà cuộc sống không thể mang lại. Chúng cứ vô tư và hồn nhiên nô đùa, đòi hỏi và bắt phải cho chúng điều chúng muốn - đúng là trẻ con! Chúng chẳng bao giờ hiểu được những cái chúng muốn đó sẽ có hại cho chúng đến như thế nào: xem tivi quá nhiều, uống nước ngọt có ga, chạy thật nhanh mà không nhìn đường, cứ thích ngậm bất cứ món đồ chơi nào vào miệng... Chúng phải biết những thứ đó sẽ có hại cho chúng theo cách này hay cách khác, dù cho chúng ta có giải thích hết mức, trên cả trách nhiệm của một người cha mẹ, chúng cũng chẳng hiểu. Đến khi chúng chỉ còn cách bất lực phản kháng với yêu cầu của chúng ta bằng cách khóc rống thật to, chúng ta lại sẽ phải tìm cách tốt nhất để dỗ dành chúng mà không phải chiều chuộng chúng...

Cuộc sống này, trong thi thoảng thời điểm nào đó, ước gì tất cả chỉ đang là một giấc mơ, một giấc mơ đẹp hay ác mộng cũng được, miễn là khi thức dậy, chúng ta vẫn đang là đứa trẻ 10 tuổi, chuẩn bị thay quần áo đi học và trông ngóng giờ ra chơi khi đang học trên lớp, chứ chẳng phải trông lương về tài khoản vào mỗi cuối tháng. Hay khi thức dậy, vẫn thấy mình chưa có chồng con, vợ con chi cả, vẫn đang âm ỉ nhức đầu, rát cổ sau trận chè chén với lũ bạn đêm qua... Vậy đó, khi trở thành người lớn, chúng ta cứ luôn ước mình được bé lại, chắc để bù lại cho những ao ước cháy bỏng khi còn nhỏ, cứ mong mình mau lớn để được tự do như người lớn. Đến khi tự do rồi, lại ước gì có ai đó gánh vác hết tất cả, để những lo toan của cuộc sống đừng cứ mãi chất chồng trên vai chúng ta nữa...!

Nhưng con cái không phải là gánh nặng, chúng là một món qua - lại cười, một món quà vô giá mà chẳng tiền bạc nào có thể đong đầy, đo đếm được. Con cái, chúng là động lực để chúng ta cố gắng làm tất cả những gì mình biết mình phải làm và phải vượt qua tất cả những gì, mà chúng ta biết mình phải vượt qua. Rồi chính chúng, chính những đứa trẻ của chúng ta đó, chúng cũng khiến chúng ta ước rằng mọi thứ đang diễn ra - khi đang viết những dòng này, cũng đang trong một giấc mơ nào đó, để khi thức dậy, chúng cũng vừa mới sinh, vừa mới đầy tháng, vừa mới tròn một tuổi thôi... để có thể yêu thương chúng từ đầu thêm một lần nữa! Nhìn thấy chúng lớn lên mạnh khỏe và bình an, là đã hạnh phúc lắm rồi, sao lại còn muốn chúng bé lại để chăm lo thêm lần nữa, rõ là vớ vẩn!

Con cái

Vì ẩn sâu trong lòng mình, chúng ta biết rằng, rồi chúng cũng sẽ giống như chúng ta bây giờ và chúng ta rồi cũng sẽ giống như cha mẹ, ông bà nội - ngoại của chúng ta vậy. Sẽ lớn lên, sẽ già đi, sẽ thay thế và sẽ đi qua. Những quy luật của cuộc sống, cứ âm thầm và dịu dàng trôi qua mà chẳng cần phải hùng hồn tuyên bố như tuyên bố kiếm được 1.000.000 USD từ 3 nguồn tài chính của mấy thanh niên đa cấp ngoài phố đi bộ Nguyễn Huệ. Đấy, lớn, người ta lại sân si, lại đua đòi theo cách của người lớn thôi. Bọn trẻ, chúng cũng sân si, cũng đua đòi theo cách của chúng, chỉ khác rằng chúng ta ước chúng nhỏ như thế với những sân si của chúng, để chúng ta được ở bên chúng hoài hoài. Nhưng ai rồi cũng lớn, ai rồi cũng phải khác, ai rồi cũng phải gánh lấy trách nhiệm của cuộc đời mình, bọn trẻ - con cái của chúng ta cũng vậy thôi.

Cứ mong chờ những điều tốt đẹp nhất sẽ dành cho chúng, chi bằng chính chúng ta hãy cố gắng vì chúng và cho chính cả chúng ta nữa. Hãy thu hẹp mình lại trong đôi mắt của con cái và vĩ đại hơn trong suy nghĩ của chúng, để vượt qua những khó khăn của chính mỗi chúng ta hôm nay. Với thế giới, chúng ta có thể chẳng là gì, nhưng với con cái, chúng ta vẫn đang là cả thế giới của chúng! Cuộc sống sau này dẫn có thay đổi, có trở nên như thế nào thì suy cho cùng, cũng bởi do chính những gì chúng ta đã và đang làm cho con cái chúng ta hôm nay! Đừng bỏ rơi chúng với những giọt nước mắt trong suy nghĩ vô tư và hồn nhiên của chúng, vì đó chính là món quà mà chúng ta đang có! Cố lên, bọn trẻ, con cái đang đợi chúng ta với những điều bình an nhất của chúng ta với chúng!