Bình an

Bình an là gì? Bình an có quan trọng hay không và nếu muốn, người ta có thể có bình an dễ dàng hay không. Có nhiều điều chẳng thể hiểu được trong cuộc sống này và đôi khi bình an cũng thế, không thể hiểu được bình an là gì dẫu rằng dù là ai, cũng ít nhất một lần trong đời mình muốn có được bình an, thật nhiều! Bình an không rõ ràng nhưng cũng không đến nỗi không nhìn thấy và suy cho cùng, bình an khó mà tìm thấy được. Các tôn giáo, các triết gia, những người trưởng thành... hầu như ai ai hay lúc nào cũng nói về bình an.

Có một câu chuyện kinh điển về bình an như thế này:

"Một vị vua đi tìm bình an và muốn thấy bình an, liền gọi các họa sĩ giỏi nhất của vương quốc đến để vẽ cho ông xem bình an ra sao. Các họa sĩ giỏi nhất cùa vương quốc được yêu cầu vẽ bình an để vua xem. sau cùng, các quan cận thần chọn được ba bức tranh đẹp nhất, vẽ bầu trời, cảnh thác đổ và hoàng hôn. Tất cả đều rất đẹp.

Vị vua lần lượt đến xem từng bức hình. Bức tranh bầu trời thật đẹp, một khoảng không xanh trắng của bức tranh như kéo dài đến vô tận, mang đến cho người xem sự khoan khoái, êm dịu nhẹ nhàng nhưng rộng lớn quá, bao la quá, bất giác lại mang đến cho vị vua hụt hẫng... Dưới bầu trời kia, bao nhiêu công việc ngổn ngang của vương quốc còn đang đợi ngài giải quyết. Ngài bước đến bức tranh thứ hai.

Từng gam màu vàng, màu cam và màu đen xen lẫn nhau. Màu đen của bóng tối về đêm, vàng của tia nắng và cam của những đan xen tự nhiên từ ánh nắng đang dần ngả về cuối ngày. Bóng đêm đã đến là điều tất nhiên, mặt trời rực rỡ cũng đến khoảnh khắc lùi về nhường chỗ cho bóng đêm phủ tràn trên mặt đất. Tài hoa của người họa sĩ thật khéo léo, khi bức tranh diễn tả những quy luật của tự nhiên thật nhẹ nhàng, sâu sắc. Nhưng... vị vua thầm nghĩ, liệu ta có thể kéo dài ánh nắng của mặt trời hay không, có thể dùng tất cả những gì mình có để những ánh sáng mãi mãi đẩy lùi bóng đêm hay không? Không!? - Nhà vua nghĩ thầm, ông buồn bã và bước đến bức tranh cuối cùng.

Cái gì thế này? Một cảnh thác nước đang đổ ầm ầm và xối xả sao? 

Tài hoa của người họa sĩ khiến nhà vua tưởng tượng và cảm giác như thật một ngọn thác hùng vĩ đang đổ xuống trước mặt mình. Ồn ào như thế vua chẳng thích, ông đã quá ồn ào với tranh luận từ những tấu chương của triều đình, của cuộc sống. Thác nước tựa như đang đổ và đổ liên hồi. Ông đã quá mệt mỏi với cuộc sống đầy vội vã này rồi, ông cảm thấy mệt mỏi nên mới cần tìm bình an, nhưng các quan cận thần lại đưa đến cho ông cái gì đây? Ông không thể nhìn thấy bình an hiển hiện ở đâu trong bức tranh này. Ông không thể tìm thấy bình an mà ông muốn. Rồi vị tể tướng già bước đến, ông chậm rãi nói với vua rằng, xin ngài hãy nhìn sau bức màn nước đang đổ ầm ầm kia là gì?

Vua nhìn, và ngài thấy. 

Phía sau thác nước hùng vĩ đang ầm ầm đổ sầm kia ngài nhìn thấy một tổ chim nho nhỏ và dường như chúng đang ríu rít với nhau. Chim to có lẽ là chim mẹ, những chú chim nhỏ hơn có lẽ là bầy chim con. Đó hẳn là một gia đình. Gia đình của những chú chim đang ríu rít và vui tươi bên nhau. Thật đặc biệt - vị vua nghĩ thầm! Phía sau con thác hung dữ đang đổ xuống ầm ầm bất tận kia, như bao nhiêu những khó khăn, vất vả, gian nan của cuộc sống cứ đổ xuống một cách hung dữ, thế nhưng lại có một tổ chim nho nhỏ, yên bình đang ríu rít cùng nhau như thế...

Đó có phải là bình an hay không - nhà vua nghĩ?"

Bình an là thứ cả đời một người tìm kiếm. Nhưng bình an không hữu hình để chúng ta dễ dàng nắm lấy mà ngược lại, bình an là một hành trình. Hành trình đi tìm bình an, hành trình giữ lấy bình an và hành trình để bình an bước vào cuộc đời chúng ta. 

Bình an không có nghĩa là yên ắng, phẳng lặng như mặt hồ đầy thiên nga, nhưng bình an là nơi những chú thiên nga nhẹ nhàng lướt trên hồ với đôi chân đang vẫy vùng hết sức mình, hết khả năng và bản năng mình. 

Bình an không phải là một buổi chiều nhẹ gió, có người tín hữu đứng trước tượng thánh cầu kinh, nhưng bình an là từng cảm giác nhẹ nhàng len lỏi vào bên trong người tín hữu đang tìm kiếm bình an đó. Và, ngọn thác nước đỗ ầm ầm đến bất tận cũng là bình an, khi bên trong nó là một gia đình luôn hạnh phúc bên nhau...!

Cuộc sống có những quy luật riêng của mình và con người sẽ bình an khi chấp nhận, đón lấy và đương đầu với những quy luật đó. Đương đầu không phải để thay đổi, vì nếu đi ngược lại quy luật, con người sẽ đón lấy bất hạnh. Nhưng đương đầu để chấp nhận, để vượt qua và buộc quy luật phải hài hòa vào cuộc sống của chúng ta. Bình an có thể đến trong những khoảnh khắc đó, trong những gian nan và khó khăn đó. Bình an là những điều vụn vặt, nhỏ bé mà ta vô tình bỏ qua trong cuộc sống mình.

Là giây phút êm đềm bên những người yêu thương mang đầy ý nghĩa với ta,
Là tách cà phê sáng còn nóng hổi hương rang xay,
Là ly trà thơm phức vị nước sôi của vùng quê yên bình,
Là hơi thở đầu ngày của thiên nhiên dẫu mang nhiều giá rét,
Là bước chân nhẹ tênh khi trở ra từ giáo đường,
Là cảm giác an yên sau một cuộc cãi vã, vì ta nhận ra mình đã không để cơn nóng giận làm mình đánh mất những điều quan trọng nhất...!

Học cách chấp nhận nhưng không buông bỏ, học cách đương đầu nhưng để vượt qua, học cách yêu thương để tha thứ những lỗi lầm, học cách nhận lỗi để không đánh mất những điều quan trọng nhất. 

Đó có lẽ là những điều cần thiết để tìm được bình an như chúng ta luôn mong muốn. Khi có niềm tin, khi chắc chắn mình đang sống vì những điều quan trọng nhất của đời mình, tự khắc chúng ta sẽ tìm thấy bình an trong ngay chính lòng mình, ngay trong chính người xung quanh, ngay trong chính công việc và ngay trong chính những điều mà ta cho là đau đớn. Vì tự hiện hữu không phải là bình an, nhưng mạnh mẽ và yêu thương, là bình an!