Sinh ra đã không ở vạch đích thì phải cố gắng.

"Vạch đích" là khái niệm dành cho những đứa trẻ được sinh ra trong những gia đình giàu có, đủ đầy, lớn lên và chẳng phải lo lắng gì về cơm áo gạo tiền. Hình ảnh đó như một sự bất công với những đứa trẻ phải sinh ra trong đói nghèo, khó khăn hay thiếu thốn. "Cuộc sống vốn dĩ không công bằng" thường là câu nói để chống chế cho những số phận trái ngược nhau như thế. Nhưng, những đứa trẻ không được chọn nơi mình sinh ra, chúng chỉ có thể chọn cho mình cách sống và cách nỗ lực để sống như thế nào mà thôi. Để đến được ngưỡng bắt đầu lựa chọn đó, gia đình và môi trường có vai trò rất lớn để chúng quyết định.

Người ta cứ mải nhìn về "vạch đích" và "không phải vạch đích" mà quên đi khoảng không giữa hai cái mốc đó. Xã hội đã mỹ miều gọi những người sống trong khoảng giữa đó là tầng lớp trung lưu, không quá giàu và cũng không nghèo, làm đủ ăn hoặc không quá thiếu thốn, có chút dư dả và những đứa trẻ cũng may mắn khi được sinh ra trong gia đình như vậy. Nhưng với cha mẹ chúng, chắc chắn họ đã không ở "vạch đích" và đã phải nỗ lực, cố gắng rất nhiều để bọn trẻ được cuộc sống sung túc. Khi sinh ra đã không ở vạch đích thì phải thật cố gắng, nhưng dù có ở vạch đích hay không thì người ta cũng đều phải thật cố gắng, đó mới là công bằng của xã hội.

Mơ mộng nhiều, mong muốn nhiều nhưng lại thiếu nỗ lực, cố gắng thì chỉ như người sống trên mây. Ngược lại, dù có mong muốn nhiều nhưng lại thiếu nỗ lực thì mãi chỉ sống trong tiếc nuối, lo lắng. Bảo rằng phải cố gắng vì những điều tốt đẹp hơn trong tương lai nhiều khi vẫn chưa đủ, mà phải cố gắng để không phải hối hận nhiều vì những điều sẽ để mất trong tương lai... "Sẽ mất" không phải sự buông xuôi hay an phận, nhưng đó là biết được những quy luật bất biến của cuộc sống sẽ đến, sẽ xảy ra và bản thân chỉ có cách duy nhất là học cách đón nhận, chấp nhận và làm quen với nó.


Dịch bệnh Covid đã làm nhiều thứ thay đổi, từ kinh tế, chính trị, xã hội cho đến lòng người. Có lẽ, dịch bệnh đã tạo ra không ít bước ngoặt cho nhiều cuộc đời con người khi nhận ra, biết được, nhìn thấy những điều mà cuộc sống trước dịch chưa thật sự mang lại. Những ảo tưởng thì đã tan biến, nhưng thực tế thì hiện ra rõ ràng, những chóng qua đã về vị trí của nó và những điều cần trân trọng đã hiển hiện cách chân thật nhất. Những nỗ lực, cố gắng dù vì bất cứ lý do gì cũng thật sự cần thiết và một trong những lý do quan trọng nhất là dù sao, có tiền vẫn tốt hơn, giúp cuộc sống dễ chịu hơn là không có tiền, dịch bệnh Covid đã một phần chứng minh điều đó...

Và trên hết, dù ở vạch đích hay không, dịch bệnh này đã chứng minh có những lúc, chỉ mong gia đình bình an, người thân còn đầy đủ, còn gặp được nhau, còn được nghe nhau nói đã là điều may mắn và hạnh phúc nhất, dẫu có tiền bạc nhiều hay ít, vạch đích có hay không cũng không thể thay thế được.  Cuộc sống là thế, cuộc sống là những trải nghiệm, cảm xúc và nỗ lực của từng cá nhân, dù có ở vạch đích hay không, tiền bạc nhiều hay ít thì vẫn có những điều quan trọng nhất và ít quan trọng - nhưng cũng khó thiếu. Vậy nên, vấn đề không phải "sinh ra đã không ở vạch đích thì phải cố gắng" mà là phải biết mình sẽ cố gắng vì điều gì!?