Kỷ niệm.
Kỷ niệm.

Người trưởng thành đôi khi hay tiếc nuối. Người ta có nhiều cái để tiếc nuối và cho dù biết rằng có những điều mà sự tiếc nuối có vô tận như vũ trụ bao la cũng không làm được gì, thì người ta vẫn tiếc nuối. Cảm giác của sự tiếc nuối làm cho con người ta chùn xuống, cảm giác như không gian và thời gian xung quanh dừng lại để suy nghĩ, sự tưởng tượng trong tâm trí đưa con người trở lại những khoảnh khắc, thời gian của sự tiếc nuối ấy, mặc dù thân xác vật chất vẫn ở đây. Lắm lúc, điều gây ra nhiều tiếc nuối nhất là kỷ niệm. Kỷ niệm mang hàm ý trong nó những điều đẹp đẽ trọn vẹn và không trọn vẹn, những khoảnh khắc thoáng qua nhưng chính vì thoáng qua như thế, nó trở nên một kỷ niệm đẹp trong suy nghĩ của mỗi người!

Thứ con người ta tiếc nuối nhất, là kỷ niệm!

Kỷ niệm về một ngày xưa nào đó, hai người tay trong tay hay đôi ba người vui cười bên nhau. Hay đôi khi, đó là kỷ niệm về một quãng thời gian, một quảng cuộc sống, một quãng đời tươi đẹp - tươi đẹp theo ý nghĩa nào đó, như của lứa tuổi chẳng hạn, mà người ta nhớ về và muốn được trở về! Thật vậy, con người có xu hướng nhớ về những điều tốt đẹp hơn là những điều không tốt đẹp, chức năng của não bộ cũng góp phần to lớn trong việc ghi nhớ này, khi nó quyết định con người sẽ ghi nhớ những dấu ấn lớn lao nhất, thật sự ấn tượng nhất đã từng xảy ra trong cuộc đời mỗi người. Kỷ niệm, nhất là kỷ niệm đẹp, chất chứa trong nó những ước muốn sâu xa và thầm kín nhất của chính con người trong giây phút hiện tại. Do đó, nhiều khi người ta bảo rằng mình nhớ về những kỷ niệm xưa, nhưng thật ra là do họ đang mong muốn những điều đó trong giây phút hiện tại.

Một chú bé, cô bé vui vẻ, vô tư, hồn nhiên đến nỗi 1.000 đồng mua kẹo bị mất đi có thể tương đương những nhà đầu tư chứng khoán phải chứng kiến cảnh "nằm sàn" trong phiên chợ cuối ngày. Hay một khoảnh khắc thấy lòng mình lâng lâng cảm xúc của hạnh phúc hoặc thất vọng khi "crush" tay trong tay với người khác và nghĩ rằng thế giới xung quanh đã sụp đổ, chẳng còn thứ gì ý nghĩa cho cuộc đời của cô, cậu nhóc khi đó; và kỷ niệm đó trong thời điểm đó cũng to lớn, to bự như khoảnh khắc chúng ta biết được bản hợp đồng "triệu đô" mình theo đuổi bấy lâu nay đã được công ty đối thủ hớt tay trên hoặc tương tự như cảm giác cánh cửa tuyển dụng vào công ty ABC gì đó đóng lại vì một người đã nộp đơn ứng tuyển thành công trước mình 5 phút...

Chúng ta, thật lòng mà nói, có lẽ nhiều lắm và theo nhiều cách, nhiều cảm nhận khác nhau, mong muốn được trở lại trong khoảng thời gian của những ngày không vướng bận lo toan, không gánh trên mình trách nhiệm và không mang trong tim những nỗi niềm không hình ảnh... Có thể, với từng người, với những bản lĩnh khác nhau, khoảnh khắc đó vụt qua - vụt mất, khoảnh khắc đó đi qua - rồi ở lại và bằng những cách khác nhau được hình thành trong cách sống, trong cuộc đời mỗi người, mà chúng ta sẽ có cách để đối diện với những ước mong kỷ niệm xưa quay lại như thế nào và theo cách nào. Đó là cuộc sống của mỗi người, là những va vấp, những va chạm, những lần ngã và đứng lên, những lần bẹp dí trong áp lực cuộc sống... nhưng rồi chúng ta cũng vượt qua được tất cả để định hình nên bản thân trong chính ngay lúc này!

Kỷ niệm - như đã nói, tự nó mang trong nội hàm của nó những điều đẹp đẽ, kể cả những điều đẹp đẽ như Phạm Hồng Phước đã hát "nỗi buồn thật đẹp" vì đôi khi, chính những nỗi buồn của thất bại, của chia ly, của dang dở tình đầu lại mang đến cho chúng ta những bài học, những cảm xúc, những chất xúc tác của trường thành và cả mang đến cho chúng ta người bạn đời, người bạn tri kỷ hoặc một hành trình sống đầy khát vọng! Tự bản chất cuộc sống này không xâu - nhưng cũng không chắc là đẹp và tự bản chất của kỷ niệm cũng không phải luôn đẹp nhưng chắc chắn có những điều kỷ niệm không đẹp, không hay đó đã mang đến chúng ta là phiên bản tốt nhất, chính xác nhất của thời điểm hiện tại!

Rồi cuối cùng, viết về kỷ niểm, nói về kỷ niệm, nhắc về kỷ niệm để chúng ta muốn điều gì? Tôi muốn điều gì? Bạn muốn điều gì? Những người đang hiện diện trong cuộc đời chúng ta, họ nói về kỷ niệm để làm gì? Tôi không biết, vì mỗi người chúng ta - thì chỉ có chúng ta biết mình đã như thế nào, đang và sẽ như thế nào! Cũng như kỷ niệm, chỉ riêng mỗi chúng ta mới biết những kỷ niệm - những điều đã qua, đó có ý nghĩa và giá trị như thế nào! Hãy trân trọng tất cả những kỷ niệm đã trôi qua, dẫu vui hay buồn, dù đẹp hay xấu, vì làm như thế, chúng ta đang trân trọng chính mình với những gì mình đã cố gắng và đã làm. Dù là những sai lầm của tuổi trẻ, của tuổi trung niên, nhưng tất cả kỷ niệm đó, là chính chúng ta hôm nay!

Hãy yêu và trân trọng những kỷ niệm của bạn, với bạn và những người bạn yêu thương, tôn trọng và trân quy!