Nhiều lúc chúng ta để cho quá nhiều thứ đè nặng trên vai mình, khi chúng ta cứ để mình mãi đắm chìm hoài trong những lo toan muộn phiền không thấy lối ra. Tự đắm chìm bản thân trong những vũng lầy của cảm xúc, tự để những gánh nặng được phép đè nặng lên bản thân mình và để mỗi ngày trôi qua với chất chồng hàng núi việc, hàng núi cảm xúc ngổn ngang. Những tháng ngày dài đó cứ kéo dài sẽ làm chúng ta tự ngã quỵ mất - tự mình làm mình đau - tự mình làm mình gục ngã. Đôi khi một tiếng thở dài cũng giúp loại ra bao nhiêu những cảm xúc không tên đó hay liệu có làm chúng thêm nặng nề hơn!
"VÌ HOA HỒNG MÀU ĐỎ"
Ngoài đường, nơi góc ngã tư, những đứa trẻ đen nhẻm, nhưng con người khắc khổ trơ mặt với nắng nóng, với mưa dầm - dù có diễn kịch hay không, cũng làm cho ai đi qua cũng có chút động lòng. Một đứa trẻ sinh ra vô phúc đến mức phải đầu đường xó chợ như thế sao, phải nằm vất vưởng nơi góc ngã tư, nơi xó đường như thế sao? Sao chẳng ai giúp chúng? Sao chẳng cơ quan thẩm quyền nào tới bắt những kẻ lợi dụng bọn trẻ làm trục lợi cho họ? Những lúc đó, đôi khi chúng ta tự dằn vặt nhẹ bản thân mình một chút - nhưng có làm được gì đâu, hãy thay đổi - hãy làm những điều tốt đẹp nhất cho gia đình mình trước đã, rồi hãy nghĩ đến ngoài kia...
Những lúc thấy lòng mình nặng trĩu vì những áp lực không tên - hay có tên mà chúng ta chẳng dám gọi tên, chúng ta sẽ nghĩ về điều gì để cố gắng bước đi tiếp!?
"Vì bọn trẻ, làm ơn, hãy cố gắng!"
"Vì gia đình, làm ơn, hãy mạnh mẽ lên!"
"Vì ai đó, hãy cố gắng hơn!"
Có bao giờ chúng ta vì chính mình hay không?
Nếu một ngày nào đó, bạn cần sự giúp đỡ tốt nhất, bạn cần một ái đó có thể giúp mình vượt qua những khó khăn, vượt qua những trắc trở của cuộc sống, vượt qua những lo toan, giúp bạn có tiền, giúp bạn có cuộc sống bình an, giúp bạn có những điều tốt đẹp nhất... Hãy mở gương lên, và nói chuyện với người đó đi! Dù luôn có những quý nhân, những người bạn đồng hành giúp chúng ta hay cùng chúng ta vượt qua nhữn giông bão, nhưng ai có thể đời đời kiếp kiếp với chúng ta ngoại trừ chúng ta và Chúa của chúng ta!? Không phải vì người ta không muốn hay không thể đồng hành cùng chúng ta, nhưng ai cũng có cuộc sống riêng của mình, những khó khăn riêng của mình để phải lo toan mà!
Những tháng ngày của cuộc sống đã qua, những lúc phải trả giá cho những sai lầm để tích lũy những kinh nghiệm xương máu, rồi cũng sẽ có lúc chúng ta vượt qua được chính mình để trở nên tốt hơn! Nhưng quan trọng, chúng ta có tin vào điều đó hay không? Chúng ta có cho phép bản thân mình nỗ lực vì điều đó hay không? Chúng ta đã cố gắng hết mình chưa? Chúng ta đã làm hết sức, hết khả năng mình chưa, để đến lúc nào đó lại ngồi thở than với những chênh vênh, gánh nặng của cuộc sống mình! Ai mà chẳng có gắng nặng, kể cả bỏ những điều tốt đẹp, những nơi tốt đẹp để đón lấy những thử thách ở những nơi khó khăn hơn cũng là một gánh nặng lớn lao.
Tôi nhớ trong Kinh Thánh, Chúa đã từng nói rằng: "Vác Thập giá hằng ngày mà theo Chúa!"
Hãy vác Thập Gía gánh nặng, khó khăn, yếu đuối và đồng hành cùng Chúa, có Ngài đồng hành, chúng ta sẽ mạnh mẽ hơn, vui tươi đón nhận thử thách để đón chào thành công tốt hơn!
0 Comments