Một phút lắng đọng cho tâm hồn cảm thấy nhẹ nhàng và thư thả. Cuộc sống vội vã nên mấy ai chẳng muốn điều này? Dẫu bước chân và ý chí có mạnh mẽ đến đâu, chúng ta cũng mong mỏi cho chính mình một giây phút như thế. Dòng đời ngược xuôi, người đi tấp nập, cuộc sống bộn bề, đời người lo toan và phận người ngắn ngủi.
Tôi muốn viết nhưng khi bắt đầu tôi chẳng biết mình sẽ viết gì?
Rồi dòng đời, rồi cuộc sống, rồi phận người và rồi tôi nhớ Bạn...!
Bạn ra đi trong cái tuổi đẹp nhất của đời người. Trong cái tuổi chông chênh của trưởng thành và trẻ dại, của chững chạc và cuồng chân... Bạn ra đi khi gia đình vừa chớm nở. Khi đứa trẻ chưa í ơi rõ hai tiếng mẹ cha và ánh mắt thơ ngây đầy hy vọng với vầng khăn tang quấn trên đầu... Khi đứa trẻ còn mỉm cười yêu thương bên Bạn đang xanh màu Hy vọng của chồi xanh thiên đường.
Cái tuổi của trạm dừng nghỉ ngơi một đời người để chuẩn bị cho nửa phần đời còn lại vẫy vùng trong ước mơ và hoài bảo. Nhưng với Bạn đó cũng là trạm dừng chân cuối cùng. Bạn ra đi khi chúng ta đang lớn, khi những đứa trẻ năm nào bên giáo đường tuổi thơ đang trên đường trưởng thành. Bạn ra đi để lại một con đường đầy sỏi đá và hoa hồng, để chúng tôi trong từng nhịp bước không nguôi nhớ thương về bạn. Đấng Thiêng liêng trong niềm tin thổn thửa của nhịp đập con tim căng tràn nhựa sống giờ đây đã đón Bạn về trong nỗi tiếc thương của bạn bè, người thân quanh Bạn...
Chúng tôi ở lại, giữ bạn trong tim, nhớ bạn trong lòng và biết thật rồi giờ đây ký ức tuổi thơ đã đóng đinh mãi một người Bạn yêu thương không bao giờ còn lớn nữa cùng chúng tôi...
Ai trong mỗi chúng ta cũng có một vùng trời ký ức của tuổi thơ. Nơi vùng trời đó, mỗi khi cuộc sống đầy bộn bề lo toan và khó khăn, chúng ta lại nghĩ về, lại tìm về và như được tiếp thêm cho chính mình nhựa sống mà tiếp bước hành trình. Cuộc sống cần chúng ta mơ những giấc mơ thật lớn và ước ao những điều lớn lao. Để chúng ta sẽ cố gắng và bước đi với tinh thần và khát kaho mạnh mẽ nhất. Để cuộc đời chúng ta đẹp cùng cuộc đời đẹp của tất cả mọi người xung quanh.
Trong cái tuổi của chông chênh gần nửa đời người, có người đã dừng bước và về nơi vĩnh hằng, có người đang dò dẫm và bước những bước vô tư, nhưng cũng có những người đang vững chãi hay cuồng bước những đôi chân về phía vượt qua chông chênh. Ai cũng có những bước đi của mình với Niềm tin và Hy vọng. Chẳng ai may mắn hơn ai, chẳng ai nỗ lực hơn ai? Cuộc sống này cần cả hai điều đó. Tuổi chông chênh này cần cả hai điều đó.
Người ra đi về cõi vĩnh hằng nghĩa là đã xong con đường cuộc đời này. Người ở lại tiếp bước trên con đường bản thân để đến và đạt lấy những giấc mơ của mình mà mang về vui say trong cõi vĩnh hằng mà ai rồi cũng sẽ đến.
Cuộc sống có khó khăn thì ý chí mới được trui rèn. Người sống có nghị lực thì mới đạt được những giấc mơ.
Cõi vĩnh hằng thì ai rồi cũng sẽ đến.
Nhưng những giấc mơ thì không phải ai cũng may mắn được bước đến.
Mỗi người có một hành trình riêng và hãy hoàn thành hành trình đó.
Tạm biệt Bạn tôi. Cảm ơn Bạn vì tất cả!
0 Comments