Vượt qua những cảm xúc chóng qua
Những tháng ngày cứ cuồn cuộn trôi theo dòng thời gian, mang theo những chất chứa, cảm xúc và không rõ ràng nơi mỗi người chúng ta. Những tháng ngày năm đó, trong ánh nắng của bình minh, trong màn đêm, giữa bóng tối, trong chiều tà, trong ngày hết vội... người ta vội tìm thấy mình rồi lại chẳng tìm thấy mình. Những động lực để họ bước chân như chẳng còn thấy đâu nữa! Thời gian trôi đi, tiến về phía trước, mọi thứ đều rõ ràng, chỉ có chính con người lại không rõ ràng, nhất là chẳng biết mình muốn gì, làm gì và tại sao? Người ta bảo rằng mọi thứ đều cần có sự chuẩn bị, những năm tháng trôi qua và nhiều người vẫn tự hỏi liệu mình đã chuẩn bị gì chưa!?
Một sớm mai thức giấc, thấy tóc mình điểm bạc và cũng rồi một thức giấc vào sớm mai khác, họ thấy toc mình như đã bạc trắng, chẳng còn kịp đi qua tháng ngày tóc muối tiêu! Ai biết trước ngày mai ra sao và thế nào, nhưng dù có biết trước ngày mai sẽ như thế, ngày mai sẽ như vậy thì liệu hôm nay người ta có làm những gì người ta đang làm hay chăng!? Đôi khi thấy mình trong gương và tự hỏi liệu đó có phải là mình? Đôi khi bất giác thấy mình đang ngược xuôi bon chen giữa đông đúc đường phố, rồi tự hỏi có đúng là mình đang ở đây không? Họ đã trải qua những gì, để đến nỗi vào một lúc nào đó, họ bảo rằng: Không đúng, tất cả chỉ đang trong một giấc mơ, dậy thôi, thức dậy và chúng ta đang ở năm 2000...
Làm sao quay lại được những khoảng thời gian đã qua? Đó là điều phi thực tế, không bao giờ có thật và chỉ là một chủ đề viễn vông để làm giàu cho những người làm nghề sáng tạo như phi ảnh! Nhưng thực sự người ta càng lớn, lại càng mong muốn được trở lại những tháng ngày xưa cũ đó, vì nhiều lý do khác nhau, như muốn có thêm nhiều thời gian, như muốn được ở bên cạnh, như muốn được sửa chữa điều gì đó, hay chỉ đơn giản vì người ta đang luyến tiếc quá khứ hơn hiện tại. Chẳng hiểu sao Đấng Tạo Hóa lại đặt vào linh hồn và lý trí người ta những điều phi thực tế như vậy? Đứng giữa những ngổn ngang của cuộc đời chưa đủ hay sao, mà còn phải đối diện với những ngổn ngang của lòng mình!
Người ta ai cũng biết rằng, mình không vì mình thì chẳng ai vì mình cả đâu! Vì cuộc đời là như thế, nên có những người bất chấp để sống một cuộc đời như chính mình muốn mà chẳng bận tâm bao nhiêu thứ ràng buộc của cái gọi là thước đo xã hội. Có người lại bất chấp, vì cuộc đời này không vì họ, vì cuộc sống này không nhẹ nhàng với họ, vì người chung quanh không màng gì đến họ nên họ chẳng có lý do gì để phải bận tâm vì người xung quanh, ngoại trừ chính mình! Người ta có đủ những lý do để biện hộ cho cách mình sống, cách mình làm và điều mình muốn, đơn giản vì đó mới là bản tính thật sự của con người nếu xa lìa những điều đúng đắn!
Lắm lúc, dù là như thê, nhưng người ta chẳng biết mình đang làm gì, làm những điều đó vì lý do gì? Cảm xúc là cái chóng qua và nhất thời, sống chỉ dựa trên cảm xúc thì chẳng bao giờ đạt được những điều gì thật sự lớn lao, người ta biết điều đó. Nhưng có những người sống bằng cách làm giàu trên cảm xúc của người khác, nhưng họ lại không để cảm xúc chi phối đến cách họ kiếm tiền! Ngược lại, có những ngườ cứ để cảm xúc chi phối, rồi từng việc cứ thế trôi qua và cơ hội, tiền tài cứ thể trôi qua trong bất lực đứng yên của chính họ! Họ không phải không biết, mà vì họ để cảm xúc chi phối quá nhiều! Muốn không dừng lại trước thời gian, họ phải vượt qua những cảm xúc chóng qua đó!



0 Comments