Khi chúng ta biết được mình đã thất bại trước cám dỗ, đã buông xuôi khi gặp khó khăn, hơn lúc nào hết, đó là lúc ta biết mình thật yếu đuối. Có ai trong suốt cả chặng đường cuộc đời mình không một lần yếu đuối? Sự yếu đuối ấy, có thể là giọt nước mắt lặng lẽ rơi ướt gối trong đêm, có thể là vỡ òa sau lớp kính đen giữa cơn mưa xối xả hay đơn giản là những lúc chẳng biết nói gì, chẳng biết phải làm gì trong một buổi chiều hoàng hôn dài không kết thúc! Ai cũng có những phút giây yếu đuối, có những phút giây không còn là chính mình nhưng đó không phải là tất cả những gì một đời người sẽ đắm chìm mãi trong đó.
YÊU SỬ VIỆT

Lúc nhận ra mình thật sự yếu đuối là chính khi đó chúng ta cho phép bản thân mình được quyền mạnh mẽ nhất. Chỉ chúng ta mới có quyền cho hay không cho bản thân mình mạnh mẽ, nhưng để nắm được trọn quyền điều khiển bản thân thì thật khó khăn biết mấy. Chúng ta nhận ra mình yếu đuối là một điều may mắn, và có bất hạnh không khi chúng ta nhận ra bản thân mình cũng không cố gắng? Cố gắng - đó chính là điều có thể giúp chúng ta vượt qua sự yếu đuối của bản thân mình! Nhưng cố gắng bao nhiêu cho đủ, cho vừa, cho hết yếu đuối đây!? Chẳng có câu trả lời nào chính xác cho câu hỏi đó, vì mỗi người chúng ta phải tự trả lời câu hỏi đó dựa trên chính bản năng của chúng ta!

Điều đó thật sự khó khăn nhưng cũng thật xứng đáng để chúng ta tìm kiếm đến cuối cùng con đường và cách vượt qua sự yếu đuối của mình! Người ta bảo rằng, khó khăn lớn nhất chính là làm chủ được chính mình! Phải, đúng lắm và đó như một chân lý sẽ chẳng bao giờ sai! Vì chẳng quyền lực nào, đam mê nào, cám dỗ nào hay vật chất nào đủ để đánh đổi cho chúng ta quyền điều khiển bản thân mình theo cách tốt nhất của chính mình! Một con người tội lỗi nhất và từng làm những điều ghê tởm mình không mong muốn nhất vẫn có lúc muốn bản thân được sống như cách chính mình muốn sống như thế! Cuộc đời là vậy - là một hành trình nhắc nhở chính chúng ta hoài, mãi câu nói:
Điều tôi muốn tôi không làm, điều tôi không muốn, tôi lại làm.
Nhưng, phải thôi, có nhìn nhận được sự yếu đuối của mình, chúng ta mới biết mình phải làm gì! Càng lớn và tôi lại càng nhận ra những điều mình mong muốn thật giản đơn, bình dị và nhỏ bé! Tôi chỉ mong được là chính mình, vượt qua mọi thứ cám dỗ và vun đắp một gia đình nhỏ bình an, thế là đủ rồi! Những điều ấy đôi khi lớn lao với những người cả đời không thể có hay đã vô tình làm đánh mất đi và không bao giờ còn có thể tìm lại được! Một ngôi nhà nhỏ, một hạnh phúc to vẫn lớn hơn một ngôi nhà to và phủ kín đầy những nỗi cô đơn, khắc khoải, ngóng trông. Đôi khi đó là những thử thách của số phận cuộc đời mà mỗi người phải biết cách đón lấy riêng của chính mình. Dù cho nó có thế nào chăng nữa, nhưng rồi nó cũng sẽ qua thôi, và nó bình an hay giông bão, tất cả sẽ do chính cách chúng ta đối diện mà ra.

Những gì đã là của mây trời hãy để gió cuốn đi và cho quá khứ được phủ dày những lớp bụi thời gian! Những điều đã qua hãy để cho nó qua đi và chữ giữ lại những gì là hoài niệm, ký ức! Từ sâu thẳm nhất, dù cho đó là yếu đuối, thất bại, mỏng manh... chúng ta cũng hãy để nó qua đi, hãy để nó chỉ còn đọng lại những niềm vui hay nụ cười mỉm chi cho những điều dù gì thì cũng đã trôi qua hay cũng phải kết thúc! Mây trời kia đã bay đi rồi, thì cớ sao bản thân ta không cho chính mình được bình an và đón lấy cuộc đời với bao điều không vừa ý!?

Bình an!