Trường thành là gì? Có phải đó là khi người ta biết cách chấp nhận tất cả mọi thứ dù tốt xấu xảy ra với mình? Chúng ta mặc kệ những cảm xúc từ bên trong con người mình - thứ cảm xúc mang theo tất cả những gì được gọi là bản năng nhất của con người, chỉ đề làm một điều duy nhất là lặng lẽ chấp nhận và tìm mọi cách để vượt qua! Đó là một thứ cảm giác thật không dễ chịu nhưng nó lại chính lựa chọn tốt nhất cho chúng ta trong mỗi giây phút quan trọng nhất của mình! Đôi khi, nó khiến bản thân ta thấy rằng mình sai lầm, thất bại và dường như chẳng còn gì cả, nhưng trên hết tất cả, sự im lặng, kiềm nén và liều lĩnh, khôn ngoan chính là điều tốt đẹp nhất mà tạo hóa dành cho một người trưởng thành.
YÊU SỬ VIỆT
- Giao Châu thất hùng - Bảy vị anh hùng đất Giao Châu
- Trương Vương - SHE KINGS - Phim điện ảnh huyền sử Việt đang được mong chờ
- Vân Đồn (Quảng Ninh) - Thương cảng xưa chôn vùi giấc mộng Đại Hán
Nhìn lại những ngày xưa với biết bao nhiêu chuyện đã xảy ra, chúng ta sẽ có lúc cảm thấy mình thật may mắn nhưng cũng có lúc bản thân trải qua cảm giác như đang bị tạo hóa bỏ rơi. Chúng ta có một niềm tin mãnh liệt vào bản thân mình, nhưng không hiếm người còn có một niềm tin mãnh liệt hơn vào một Đấng luôn theo dõi, ủi an mình! Có những lúc chúng ta thất bại, có những lúc chúng ta thành công và những lúc đó, cuộc sống muốn mang đến điều ý nghĩa gì cho chúng ta? Có những người cũng trong hoàn cảnh đó, họ thất bại hoặc người khác thành công! Họ thất bại có lẽ không phải vì họ không cố gắng, không nỗ lực. Nếu họ đã nỗ lực và cố gắng, thì thất bại đó chẳng quá là do họ đã làm không đúng thời điểm như chúng ta. Và, trưởng thành là khi biết bao dung với người khác.
Trưởng thành còn là lúc mà chúng ta cho phép bản năng chấp nhận những yếu đuối, mỏng manh của bản thân được quyền lên tiếng. Đó là khi chúng ta biết rõ mình phải chấp nhận những điều tồi tệ nhất sẽ xảy đến với mình mà không phụ thuộc vào ý muốn mình có muốn hay không! Khi đó, chúng ta sẽ nhận ra mình thật yếu đuối, mỏng giòn trong thân xác con người mong manh và mang đầy giới hạn này. Hằng năm, người theo đạo Công giáo luôn có một ngày đặc biệt dành riêng để nhớ về những người đã qua đời, ngày 02/11 hằng năm! Đó thật sự là một ngày ý nghĩa! Sự sống và sự ra đi về cõi vĩnh hằng luôn luôn, sẽ và chắc chắn vĩnh viễn xảy ra với tất cả những ai đang tồn tại hay đang sống trên thế giới này, nên hãy sống sao cho thật ý nghĩa! Đó là điều ý nghĩa nhất mà ngày lễ đặc biệt này mang lại. Cũng như một câu nói từng được khắc ghi tại nghĩa trang Mạc Đĩnh Chi trước năm 1975 là:
Và cuối cùng, trưởng thành là khi chúng ta nhận ra dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào, mình vẫn hạnh phúc và bình an! Đó là khi bức tranh với một thác nước hùng vĩ đang ầm ầm đổ xuống dòng sông, thì phía bên trong vẫn tíu tít những tiếng của bầy chim non đang được mẹ mớm mồi!
Đó là bình an!
Đó là hạnh phúc!
Đó là tất cả những gì mà một người trưởng thành biết trân trọng!
YÊU SỬ VIỆT
- Giao Châu thất hùng - Bảy vị anh hùng đất Giao Châu
- Trương Vương - SHE KINGS - Phim điện ảnh huyền sử Việt đang được mong chờ
- Vân Đồn (Quảng Ninh) - Thương cảng xưa chôn vùi giấc mộng Đại Hán
Nhìn lại những ngày xưa với biết bao nhiêu chuyện đã xảy ra, chúng ta sẽ có lúc cảm thấy mình thật may mắn nhưng cũng có lúc bản thân trải qua cảm giác như đang bị tạo hóa bỏ rơi. Chúng ta có một niềm tin mãnh liệt vào bản thân mình, nhưng không hiếm người còn có một niềm tin mãnh liệt hơn vào một Đấng luôn theo dõi, ủi an mình! Có những lúc chúng ta thất bại, có những lúc chúng ta thành công và những lúc đó, cuộc sống muốn mang đến điều ý nghĩa gì cho chúng ta? Có những người cũng trong hoàn cảnh đó, họ thất bại hoặc người khác thành công! Họ thất bại có lẽ không phải vì họ không cố gắng, không nỗ lực. Nếu họ đã nỗ lực và cố gắng, thì thất bại đó chẳng quá là do họ đã làm không đúng thời điểm như chúng ta. Và, trưởng thành là khi biết bao dung với người khác.
Trưởng thành còn là lúc mà chúng ta cho phép bản năng chấp nhận những yếu đuối, mỏng manh của bản thân được quyền lên tiếng. Đó là khi chúng ta biết rõ mình phải chấp nhận những điều tồi tệ nhất sẽ xảy đến với mình mà không phụ thuộc vào ý muốn mình có muốn hay không! Khi đó, chúng ta sẽ nhận ra mình thật yếu đuối, mỏng giòn trong thân xác con người mong manh và mang đầy giới hạn này. Hằng năm, người theo đạo Công giáo luôn có một ngày đặc biệt dành riêng để nhớ về những người đã qua đời, ngày 02/11 hằng năm! Đó thật sự là một ngày ý nghĩa! Sự sống và sự ra đi về cõi vĩnh hằng luôn luôn, sẽ và chắc chắn vĩnh viễn xảy ra với tất cả những ai đang tồn tại hay đang sống trên thế giới này, nên hãy sống sao cho thật ý nghĩa! Đó là điều ý nghĩa nhất mà ngày lễ đặc biệt này mang lại. Cũng như một câu nói từng được khắc ghi tại nghĩa trang Mạc Đĩnh Chi trước năm 1975 là:
Nơi đây, người đã chết chờ người sẽ chết!Con người thật khó hiểu, điều chúng ta muốn chúng ta không làm, điều chúng ta không muốn chúng ta lại làm! Thật trớ trêu! Nhưng như thế mới là con người! Cuộc sống của con người là một hành trình có khởi đầu nhưng không bao giờ có kết thúc. Rời bỏ thế giới này không phải là kết thúc, chúng ta chỉ sẽ bước vào một thế giới khác, như thế giới giữa hàng triệu vì sao vẫn hiện hữu hằng đêm kia mà thôi! Có đôi lúc, cuộc sống đòi hỏi chúng ta phải đánh đổi, đánh đổi giữa những ham muốn của bản năng con người và những điều tốt đẹp, bình an. Chúng ta có sẵn sàng đánh đổi những điều chóng qua, những điều sẽ mất, những điều không mang đến bình an để đổi lấy những điều bình an, hạnh phúc mà ta đang có, mà hàng triệu người ao ước được như chính ta!? Trưởng thành là khi chúng ta biết nói không với sự đánh đổi, vì chúng ta biết điều gì mới là điều quan trọng nhất cho cuộc đời mình, điều gì mới là điều xứng đáng để chúng ta hy sinh những điều quý giá nhất của mình!
Và cuối cùng, trưởng thành là khi chúng ta nhận ra dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào, mình vẫn hạnh phúc và bình an! Đó là khi bức tranh với một thác nước hùng vĩ đang ầm ầm đổ xuống dòng sông, thì phía bên trong vẫn tíu tít những tiếng của bầy chim non đang được mẹ mớm mồi!
Đó là bình an!
Đó là hạnh phúc!
Đó là tất cả những gì mà một người trưởng thành biết trân trọng!
0 Comments