Cuối tuần, gia đình đứa bạn mời lên nhà đề mừng tân gia căn hộ chung cư vừa tìm mua được. Không biết thế nào, nhưng may mắn vì hai bạn cũng sớm có một tổ ấm để vun vén hạnh phúc! Mọi chuyện cứ thế mà đi tới. Những đứa trẻ năm nào còn loay hoay quanh Bàn Thánh, nay đã có gia đình, đã có cuộc đời và cuộc sống riêng. Nhìn lại, với tất cả chúng tôi, Chúa và đức tin như một sợi dây liên kết tất cả nên một. Những năm tháng tuổi thơ được cùng nhau gắn chặt với Người qua đủ những cung bậc cảm xúc buồn, vui, sướng khổ, hạnh phúc và bình an như đã đưa tất cả được ở gần nhau hơn...

Càng lớn, lại càng mong muốn những giờ phút cuối tuần chỉ được ở nhà hoặc vui đùa bên bữa ăn cùng bè bạn thân thiết. Hôm trước, bất giác Em cũng nói ra điều đó! Em muốn giá như có sẵn nhà ở quê, cuối tuần chạy xe về rồi thăm vườn, thăm nhà, chăm sóc cho ngồi nhà nhỏ thân thương thì hay biết mấy! Mình cũng muốn như thế, cũng muốn những cuối tuần được trọn vẹn bên gia đình và những người thân thương. Cả một chuỗi ngày dài cả tuần bên công việc, cuộc sống, học hành, lo toan mưu sinh thì còn gì vui hơn một cuối tuần được vui cười bên gia đình!? Nhất là khi những đứa trẻ đã bắt đầu khôn lớn, những tiếng bi ba bi bô nói cười rồi nhìn nhau trò chuyện những câu nói chỉ chúng mới hiểu được, lại càng thấy thích thú hơn và càng tự nhủ bản thân phải làm được nhiều hơn nữa vì gia đình!

Chúa nhật luôn là một ngày đặc biệt ngay trong chính cách người Công giáo gọi tên - "Chúa" nhật-ngày của Chúa! Sáng nay đi lễ, bài Thánh kinh nói về câu chuyện người Pharisêu và người thu thuế cùng lên đền thờ cầu nguyện. Câu chuyện với mình đã quá quen thuộc và dụ ngôn ẩn chứa phía sau. Nhưng sáng nay, khi bước vào phần Cha giảng, câu chuyện vẫn sống động và bài học vẫn còn như mới! Sự khiêm nhường chính là điều tuyệt vời nhất và quan trọng nhất mà Chúa cần nơi mỗi người chạy đến với Ngài. Mình biết rõ điều ấy. Khiêm nhường chính là điều đặc biệt đã cho mình và Em được ở bên nhau, cùng nhau! Trong bài giảng, Cha lại hỏi những bạn trẻ về cám dỗ của đời sống vợ chồng. Nhìn lại mình, vấp phải nhiều thứ, có lúc vượt qua, có lúc không nhưng trong tâm trí chưa bao giờ muốn bản thân đầu hàng. Cám dỗ đến, nó thật êm ái và ngọt ngào, nhưng khi nó qua đi, chỉ còn đau khổ và dằn vặt. Nên chỉ có cách hết mình cậy dựa vào ơn Chúa để có thể vượt qua!

Hôm nay cũng là tuần cuối của tháng 10, thứ sáu này là 1/11 rồi. Lại nhớ, cũng 2 hay 3 năm gì đó không về trong Lễ Đốt đèn - Lễ Kính nhớ các linh hồn đã qua đời ngày 2/11, nghĩa là ngần ấy thời gian không về thăm Nội. Nhớ lúc còn nhỏ, khi còn khỏe, Ông luôn về Tha La - quê hương, để dự lễ đốt đèn này với anh em gia đình và nhớ về Ông Bà Cố! Trong lòng lại chợt nghĩ ra, những hạt mầm năm xưa ông gieo vãi nơi từng đứa cháu ông dắt về, nay đang bắt đầu lớn lên trong mình!