Ung thư nguy hiểm hơn căn bệnh thế kỷ AIDS, đơn giản ung thư là hàng trăm bệnh có cùng một cái tên duy nhất và một kết quả 99% giống nhau nếu mắc phải ung thư và điều trị muộn: chết. Những câu chuyện về ung thư đã lấy đi hàng tiệu - không, hàng tỷ những giọt nước mắt của người ta. Trong những giọt nước mắt ấy, có giọt hạnh phúc, có giọt khổ đau, có giọt hy vọng nhưng hầu như phần nhiều là những giọt nước mắt thất vọng. Thất vọng vì người ta không thể làm gì được chiến thắng được căn bệnh quái ác này khi nó bỗng dưng ập đến và khi nó tới, nó chẳng chừa một ai. Như một cơn lốc, nó cuốn phăng tất cả và chỉ để lại những tiếc thương.

Có những đứa trẻ khi còn chưa hiểu thế nào là cuộc sống đã phải trải qua những ngày tháng sống cùng thuốc, hóa chất và hóa trị. Những đôi mắt ngây thơ không vương một chút gì tội lỗi, những nụ cười hồn nhiên không vướng bận bất kể một âu lo nào - thậm chí chính căn bệnh quái ác đó, vì các em có biết như thế nào là bệnh, là đau, là vĩnh viên chia ly đâu? Tôi đọc hoài những câu chuyện như thế từ các em, rồi tôi tự hỏi: Chúa ở đâu và cuộc sống này ý nghĩa là gì đây? Tại sao lại để những điều này xảy đến từ quá sớm với những đứa trẻ bé bỏng, ngây thơ? Nhưng cuộc sống là vạn trạng muôn hình, là hàng tỷ người hình thành nên cuộc sống với những số phận và ý nghĩa khác nhau. Số phận, cuộc đời một người chỉ có ý nghĩa khi mang đến cho người khác những điều để suy ngẫm, nhận ra và thật sự... có ích!

Tôi luôn nhớ đến câu chuyện ung thư từ hai người bạn của mình. Người bạn đầu tiên, có đứa em gái mắc bệnh ung thư trong những năm tháng bạn học đại học. Trong tâm trí mình, tôi còn nhớ hình ảnh bạn đạp xe và câu nói lấy chính máu mình để giữ sự sống cho em gái bạn! Rồi những ngày tháng cố níu kéo sự sống đó qua đi, em gái bạn về với Chúa trong đôi mắt vương buồn - có lẽ buồn lắm khi nhìn những người thân yêu còn ở lại! Bao nhiêu năm qua, em giờ đã sống một cuộc sống khác, còn người anh kiên cường đã hạnh phúc trên con đường riêng của mình! Lúc này, tôi chợt nhận ra, chấp nhận và làm hết sức để vượt qua chính là điều con người phải thực hiện khi buộc đối đầu với ung thư.

Người bạn thứ hai, người tôi luôn ngưỡng mộ vì một cuộc đời đã sống chí tình, chí nghĩa. Và lúc này, tôi lại chợt hiểu ra vì sao trong những năm tháng bạn phải vật lộn với căn bệnh quái ác đó, người bạn kia lại có thể đồng cảm và ở bên cạnh bạn sâu sắc như thế. Là vì có trải qua, có đối diện với mất mát, người ta mới hiểu và mới trân quý những gì mình đang có. Người bạn của tôi đã vĩnh viễn mất đi một người em gái và bạn tôi không muốn mất đi tiếp một người bạn chân tình! Nhưng, ngày người bạn tôi chấp nhận sự thật - mà không phải bỏ cuộc, dòng lưu bút trên facebook được viết ra thay cho lời cảm ơn chân thành đến tất cả những ai đã cùng bạn chiến đấu! Lần cuối chúng tôi đến thăm, bạn đã im lặng quay đi mà không chào tạm biệt, vì bạn biết, ban đã đến đoạn cuối chặng đường của mình!

Tôi với gia đình và những điều tuyệt vời nhất mà có lẽ nếu so với các bạn, tôi đã có thật nhiều! Nhưng có những lúc, dù biết rằng mình không muốn, tôi lại quên đi những may mắn mình đang có - những may mắn mà những người bạn của tôi đã chẳng thể nào có được, chẳng thể đánh đổi điều gì để có được! Và tôi hiểu, tôi hiểu Chúa trả lời tôi vì sao những điều này - ung thư, lại xảy đến cho người ta. Vì đó là... ý nghĩa của cuộc sống mỗi người, là giá trị để con người chứng tỏ về ý nghĩa của sự hiện diện của mình trên cõi đời này. Câu chuyện về những đứa bé ung thư, câu chuyện của những người bạn đến hôm nay lại mang đến cho tôi những cảm nghiệm về ý nghĩa cuộc đời và lời tự nhủ phải sống sao cho xứng đáng với những điều may mắn mình đang có. Vì những điều này dù nhỏ nhoi, bé nhỏ nhưng lại là những điều có hàng triệu người khao khát, sẵn sàng đánh đổi tất cả để được đổi lấy!

Mỗi con người sống đều phải tìm được ý nghĩa cuộc sống của mình. Và dù cho nghịch cảnh có diễn ra thế nào, người ta vẫn tìm thấy được ý nghĩa cuộc sống của mình! Còn chúng ta - những người may mắn, có biết trân trọng những điều mình đang may mắn có được đây hay không!? Có, hãy trân trọng! Vì những gì mất đi rồi sẽ không bao giờ tìm lại được, nên hãy trân trọng những gì mình đang có!