Tiền, nó có thể mang lại hạnh phúc hay không? Câu hỏi này có lẽ hiện diện nhiều trên mỗi những người có ít tiền - như tôi chẳng hạn, và không thường trực trong suy nghĩ của những người có nhiều tiền. Tiền, nó quan trọng lắm, quan trọng đến nỗi người ta đánh đổi tất cả để tìm kiếm, sở hữu và sử dụng nó: thời gian, sức khỏe và sinh mệnh. Vì thật ra, 99% những vị tu hành cũng đều cần có tiền và những vật chất được quy thành tiền để phục vụ cho cuộc sống hằng ngày, thì chẳng lý nào 100% những người sống bình thường lại không cần tiền cho cuộc sống của mình.
Có câu nói như thế này
Tiền không phải tất cả, nhưng không có tiền thì cũng không có tất cả.
Một túp lều tranh, 2 quả tim vàng cũng bán được cả đống tiền. Tự an ủi bản thân cũng là điều không phải tệ, chỉ có không bắt bản thân nỗ lực mới là tệ. Nỗ lực cuối cùng sẽ quy ra thành tiền cả mà thôi. Vẫn có những người phụ nữ và đàn ông, họ đến với nhau và không đặt tiền lên trên tất cả, mà tạm thời cho nó xuống vị trí thứ hai hay thứ năm nào đó. Để khi họ cùng chung một con đường, một ý hướng - cụ thể là khi họ có con, đồng tiền sẽ quay lại vị trí của nó: quan trọng lắm.
Không thể so sánh việc kiếm tiền với việc xây dựng hạnh phúc tinh thần. Đó là sự so sánh khập khiễng chẳng khác nào mang trứng gà đi so với hòn đá xanh trên đỉnh núi. Trứng gà có thể nở ra con, hoặc được chế biến thành thức ăn. Đá xanh có thể được chế tác thành bức tượng thánh hay viên gạch góc nhà. Cũng vậy, tiền cần phải có để chi trả cho hóa đơn tiền điện nước, internet, ăn uống, học phí của con cái... Hạnh phúc tinh thần cần phải có cho cuộc sống của vợ chồng, gia đình, anh em tức là không có tiếng ây gỗ, than trách, oán hận, buồn rầu.
Suy cho cùng, tiền và tinh thần đều cần phải được cân bằng, nhưng có nhiều tiền sẽ tốt hơn và mang lại hạnh phúc nhanh hơn. Vì cha mẹ không có nhiều thời gian để tận hưởng thành quả vun trồng con cái của mình và chúng ta cũng không có nhiều thời gian để lo cho con cái mình được đủ đầy mãi mãi. Nên tốt nhất, tôi tự nhủ như thế này, nếu có tiền, tôi và gia đình mình sẽ ăn những món mình thích, đi những nơi mình thích một cách đơn giản hơn, như ăn gà rán KFC ở Kentucky, ăn sushi ở Tokyo và pizza ở Roma chẳng hạn.
Nhớ lại mình những năm tháng trẻ thơ, tự nghĩ rằng không muốn có nhiều tiền mà chỉ cần có gia đình đông đủ là được. Nhưng lúc đó tôi lại không hiểu được rằng nếu có nhiều tiền, gia đình mình sẽ mau được đông đủ hơn . Cũng như khi tốt nghiệp đại học, tôi vẫn non trẻ và nghĩ rằng 3-4 triệu mỗi tháng là sống đủ rồi, không cần nhiều lắm. Đến giờ nghĩ lại, đúng là hồi xưa u muội thật!
Nhưng có sao, như vậy lại càng đáng nhớ vì nhờ chính ngày xưa như vậy, bản thân mới biết mình đã trải qua những gì và sẽ cần những gì trong cuộc sống.
0 Comments