Trong cuộc sống, có nhiều người thì tất sẽ có nhiều cách sống khác nhau. Có người đặt vật chất lên trên hết thì cũng có người đặt tình cảm là điều quan trọng, có người xem nhẹ ngoại hình bên ngoài thì sẽ có người lấy đó làm thước đo hay có người chỉ biết nghĩ những điều tốt cho mình, thì sẽ có người còn biết nghĩ cho người khác. Điều quan trọng nhất, là khi lựa chọn, người ta cảm thấy vui và cảm thấy bản thân mình hạnh phúc với lựa chọn đó. Nhưng, sẽ đến và có thể sẽ đến một lúc nào đó, người ta chợt nhận ra những cách sống mình đã chọn đó không còn phù hợp với chính mình nữa. Và đó là lúc sự thay đổi cần được bắt đầu.

Nghĩ cho người khác - đó là một đức tính tốt và rất đáng để ghi nhận, nhưng nếu nghĩ cho người khác đến nỗi tự mang ngược lại những buồn phiền cho chính mình thì liệu có đáng hay không? Hơn thế nữa, những buồn phiền này bằng một cách vô hình nào đó đã len lỏi vào cuộc sống của chính chúng ta, vào trong gia đình và giữa những người chúng ta yêu thương. Vì một sự nhẫn nhịn, nghĩ cho cuộc sống của người khác mà khiến những người quan trọng nhất cuộc đời mình bị tổn thương, thật chẳng đáng chút nào.

Ai trong chúng ta mà chẳng có một cuộc sống riêng ở phía sau lưng hay mang lấy trên đôi vai mình. Con người sinh ra trong những cảnh đời khác nhau như nghèo khó, giàu sang, hạnh phúc, bất hạnh, cô đơn, sung túc... nhưng đó là cuộc sống riêng của mỗi người và không ai có thể biết được cuộc sống phía người đối diện mình là cảnh đời nào. Ai có thể cảm nhận và chia sẻ được cuộc đời của nhau, tất rằng họ sẽ trở thành tri kỷ của nhau cho đến cuối cuộc đời. Còn nêu không thể, hãy đừng vội nhận xét và kết luận bất cứ điều gì về nhau!

Hãy học cách yêu thương mình trước khi yêu thương người khác

Mỗi người chúng ta đều phải tự bước những bước đi riêng trên con đường của mình với những người bạn, người thân riêng của mình. Không ai có thể bước thay cho mình, vui thay cho mình với bạn bè, người thân của mình. Vậy thì tại sao lại tự mình đánh mất đi niềm hạnh phúc đó vì một người dưng nước lã khác chỉ là vô tình đi ngang qua đời nhau. Người ta ngang qua nhau, nếu hợp nhau sẽ giữ chân nhau để cùng bước đi tiếp trong cuộc đời này, nhưng nếu không hợp nhau, thì chỉ cần giữ lại cho nhau những điều bình thường nhất, lịch sự nhất, thế là đủ rồi!

Khi chúng ta lớn, khi trách nhiệm của chúng ta với cuộc đời này được rõ ràng hơn khi nào hết, đó là lúc chúng ta có gia đình riêng, có vợ, có chồng và có những đứa con, lúc đó chúng ta mới thật sự cảm nhận được đâu là những điều thiêng liêng nhất mình cần phải giữ lấy. Và càng có nhiều tuổi trong cuộc đời này, chúng ta lại càng dễ nhận ra rằng hạnh phúc lại càng đơn giản lắm. Hạnh phúc là được sống vui vẻ, bình an bên những người mình yêu thương. Hạnh phúc là được nhìn những người thân yêu trong gia đình luôn nở nụ cười trên môi, luôn bình an trong sức khỏe, công việc. Hạnh phúc đơn giản chỉ bấy nhiêu thôi, nhưng chúng ta lại cần cật lực cả đời mình, không ngơi nghỉ để giữ lấy hạnh phúc đó.

Chúng ta cần một hoặc hai công việc ổn định, để có nguồn tiền đủ hoặc dư tràn mà chăm lo cho gia đình, cuộc sống của riêng mình. Công việc thì cần có nỗ lực, có phấn đấu, có quyết tâm, có cố gắng không ngừng nghỉ để đạt đến những điều mình mong muốn để lo lắng cho gia đình, người thân của chính mình. Muốn như thế, ngoài chuyên môn, kỹ năng ra, cái chúng ta còn cần có nữa là tinh thần. Một tinh thần thoải mái và biết tự chủ, rõ ràng sẽ mang đến cho chúng ta nhiều lắm những điều chúng ta đang mong muốn. Và muốn một tinh thần như thế, bản thân chúng ta cần biết bỏ khỏi suy nghĩ và lòng trí mình những điều không cần thiết, chỉ với đơn giản một lý do duy nhất là "chúng ta đi ngang qua nhau, nhưng không thuộc về nhau thì hãy cứ bình thường và đứng làm phiền nhau", thế là đủ rồi!

Nhìn người vợ, người chồng, người cha, người mẹ, người anh chị em của mình tất bật với cuộc sống lo toan thường nhật, rồi nhìn những đứa trẻ được sinh ra và lớn lên trong dòng máu của mình, chúng ta có cảm thấy chạnh lòng hay nuối tiếc khi đã dành nhiều thời gian, cảm xúc để nghĩ cho người khác mà quên rằng, những người yêu thương kia mới đang cần được chúng ta nghĩ đến hơn hết. Chúng ta chẳng làm tổn thương ai trong cuộc đời này, chúng ta chỉ sống với cuộc đời mình và những người thân thương của chúng ta phải được đặt lên trên hết tất cả. Những người đi qua nhau nếu có đồng cảm, tự khắc sẽ trở thành tri kỷ của nhau cả đời. Còn bằng chẳng thể hiểu nhau thì cũng có thể sống với nhau theo bản năng của một con người lương thiện, thế là đủ rồi!

Cuối cùng, càng lớn chúng ta sẽ càng hiểu rõ rằng, nghĩ cho người khác là một điều tốt, nhưng càng lớn thì càng phải biết nghĩ cho mình và gia đình mình nhiều hơn!