linh mục giuse nguyễn đăng hanh, cha hanh, mục tử

Thứ bảy tuần rồi, tôi từ Sài Gọn chạy xe xuống thăm Cha Giuse. Vừa ra khỏi nhà chưa đến một cây số, trời bắt đầu mưa và nặng hạt dần cho tới khi xối xả, mù trời mù đất. Nhưng tôi vẫn đi. Mình đã lỡ hẹn với Cha một lần khi Ngài về hưu, nay Cha sắp về với Chúa rồi, chẳng lẽ lại lỡ hẹn thêm một lần nữa. Và tôi chạy dưới làn mưa xối xả đó từ Sài Gòn về đến địa phận Bình Dương và cách hơn 22 cây số nữa là vào đến Bệnh viện Đa khoa, nơi Cha đang nằm...

Tuổi thơ tôi với Thánh đường và Bè bạn đã nuôi dưỡng một tôi như hôm nay. Có phải là Ý Chúa hay không, ngày Cha về nhậm sở Chánh xứ Tây Ninh cũng là năm tôi bắt đầu bước vào con đường Lễ sinh, đó là năm 2001. Từ đó, Thánh đường trong tôi luôn có hình ảnh Cha - vị Linh mục già nhân từ và đôn hậu, luôn yêu thương và vui cười với chúng tôi. Từ con đường Lễ sinh, tôi bắt đầu cho mình cơ hội tìm hiểu Ơn gọi và cũng chính Ngài là vị linh hướng cho những năm tháng yên vui đó của tôi...

Trong tôi, vẫn luôn khắc ghi thật nhiều những kỷ niệm và hình ảnh về Ngài. Chuyến đi Vũng Tàu đầu tiên của tôi cùng Cộng đoàn giáo xứ cũng là chuyến đi cuối cùng có Ngài cùng đồng hành, từ đó về sau Ngài không thể tham dự cùng mọi người được, phần vì sức khỏe, công việc và có Cha Phó phụ trách dẫn đoàn. Ngài là vị Mục tử luôn cười với tất cả mọi người, Ngài cười vui vẻ thậm chí với cả những con chiên chỉ muốn đến với Ngài vì một chút lợi lộc nào đó, nhưng Ngài vẫn cười.

Đáng nhớ nhất, tôi không quên hình ảnh và câu nói của Ngài trên bàn thờ Thánh lễ khi công bố với Cộng đoàn giáo xứ rằng: trong suốt thời gian Cha phục vụ tại đây, Cha không để mất một tấc đất nào của Giáo hội cả - những năm đó, cha đã làm hết sức mình để thương thuyết nhằm yêu cầu chính quyền trao trả lại trường tiểu học sau khi đã có quyết định mở rộng mặt đường 30/4 trước cổng Nhà thờ. Rồi khi có phong trào làm sổ đỏ, bán đất trong phạm vi quản lý của Nhà thờ Tây Ninh, Cha đã luôn kiên quyết bảo vệ tài sản chung của Cộng đoàn giáo dân Tây Ninh, của Giáo hội mà kiên quyết không để mất đi một tấc đất nào mà Cha phụng mệnh quản lý... Tôi nhớ mãi hình ảnh cương trực đó nơi Ngài.

Và cả những ngày đầu xuân, vị Cha già luôn bắt đầu bằng tiết mục múa lân xôm tụ mà Ngài mời về. Có lần ông chủ đoàn lân yêu kính Cha quá mà sau khi hoàn thành xong phần lễ hội, đến nhận phong bao lì xì đã ôm hôn Cha thắm thiết. Một người ngoại giáo nhưng đã thật sự cảm nhận được tình yêu thương đôn hậu nơi Cha...

Rồi những năm tháng cuối đời, Thiên Chúa nhân lành vẫn không thôi thử thách người Linh mục Ngài đã tuyển chọn. Cha chiến đấu với căn bệnh ung thư và những khó khăn của đời sống trần tục. Nhưng Ngài vẫn chiến đấu và độc bước lữ hành trên hành trình Ngài đã chọn hơn 48 năm qua - con đường là Linh mục của Chúa. Ngài vẫn đau đáu một lòng "sẽ dành một số vốn cho con cháu làm ăn" và nỗi đau đáu đó cùng câu chuyện của nó sẽ theo Ngài về gặp Chúa Nhân lành và Đức Maria mà Ngài luôn hằng tôn kính.

Chẳng phải đời Linh mục, mà cuộc đời là thế. 

Khi còn cùng được Ngài tham dự vào thánh lễ cầu linh hồn vào mỗi sáng thứ tư, tôi vẫn nhớ hầu như Ngài chỉ luôn nhẩm hát theo lời đáp ca trong những ngày lễ sáng thứ Tư này: lúc con người năm yên giấc ngủ, mắt nhắm lại rồi là thấy tương lai! Đời người rồi cũng sẽ đến giây phút này, chắc chắn Ngài biết rõ điều đó. Nhưng Cha ơi, thật hạnh phúc và may mắn cho chúng con khi một phần cuộc đời chúng con có hình ảnh Cha trong đó. Những kỷ niệm tươi đẹp của thời thơ ấu trong con thật hạnh phúc vì có Cha - người Mục tử như lòng Chúa ước mong.

Cha đã đi rồi, Cha đi theo tiếng Chúa gọi như hơn 48 năm trước Cha đã đi. Trên con đường vĩnh hằng này, giờ đây mọi đau khổ muộn phiền sẽ chính thức khép lại và chẳng còn vây lấy Cha được nữa. Chúa Nhân lành đã đón người con đôn hậu của mình trở về và chúng con tạm xa lìa vị Mục tử mà chúng con luôn hằng yêu thương, kính mến...

Mừng Cha được về Nhà Chúa! Kính chúc Cha bình an và hạnh phúc đời đời! Amen!

Lạy Chúa xin thương xót dẫn đưa linh hồn Giuse về nơi nghỉ yên muôn đời và cho ánh sáng ngàn thu chiếu soi trên linh hồn Giuse! Amen!