Header Ads Widget

Không tiền thì tuổi nào cũng chênh vênh.

Không tiền thì tuổi nào cũng chênh vênh.


Người ta - một chủ thể mông lung và chẳng biết là ai, hay bảo rằng những độ tuổi 20, 30 gì đó thì luôn thấy chênh vênh. Nhưng thật ra trong bất kỳ độ tuổi nào, không tiền, thì cũng đều chênh vênh cả. Chỉ có khác là càng nhiều tuổi thì độ chênh với cuộc đời và độ vênh với xã hội nếu không tiền thì sẽ càng lớn hơn mà thôi. Con người sống trong xã hội, cộng sinh với đủ thứ chằng chịt trong xã hội nhưng thật buồn cười là xã hội lại chẳng phải có bất kỳ trách nhiệm bắt buộc nào với mỗi cá thể trong xã hội này cả. Với lại, khi gọi con người thì gọi là "cá nhân", khi nhắc tới động vật, con vật thì gọi  là "cá thể" - bây giờ gọi cá nhân là cá thể thì có vẻ không đúng lắm, nhưng liệu có sai không!?

"Con chồn có hang, chim trời có tổ, Con Người không có chỗ tựa đầu" - Kinh Thánh nói thế, thì phải chăng nếu nhìn cuộc đời này chỉ trơ trọi và trần trụi, thì con người và con vật cũng chẳng khác gì nhau mấy. Rồi như lời bài hát Mười Năm đầy thắm thía của một nghệ sĩ đáng kính trọng - Đen Vâu, rằng "Con người cũng như con chim, sáng kiếm ăn chiều bay vào tổ-Con nào cũng như con nào, chẳng con sướng chẳng con nào khổ", thì cũng liệu có đúng như vật chăng!? Cá nhân hay cá thể cũng vậy, Con Người cũng bất định, chênh vênh và thua cả loài chồn, chim trời về nơi trú ngụ!? Nói vậy thôi, chắc chắn chẳng phải vậy đâu!

"Hãy xem chim trời: chúng không gieo, không gặt, không thu tích vào kho; thế mà Cha anh em trên trời vẫn nuôi chúng. Anh em lại chẳng quý giá hơn chúng sao? Hỏi có ai trong anh em có thể nhờ lo lắng mà kéo dài đời mình thêm được dù chỉ một gang không? Còn về áo mặc cũng thế, lo lắng làm gì? Hãy ngắm xem hoa huệ ngoài đồng mọc lên thế nào mà rút ra bài học: chúng không làm lụng, không kéo sợi; thế mà, Thầy bảo cho anh em biết: ngay cả vua Salômôn, dù vinh hoa tột bậc, cũng không mặc đẹp bằng một bông hoa ấy. Vậy nếu hoa cỏ ngoài đồng, nay còn, mai đã quẳng vào lò, mà Thiên Chúa còn mặc đẹp cho như thế, thì huống hồ là anh em, ôi những kẻ kém tin! Vì thế, anh em đừng lo lắng tự hỏi: ta sẽ ăn gì, uống gì, hay mặc gì đây? Tất cả những thứ đó, dân ngoại vẫn tìm kiếm. Cha anh em trên trời thừa biết anh em cần tất cả những thứ đó. Trước hết hãy tìm kiếm Nước Thiên Chúa và đức công chính của Người, còn tất cả những thứ kia, Người sẽ thêm cho. Vậy, anh em đừng lo lắng về ngày mai: ngày mai, cứ để ngày mai lo. Ngày nào có cái khổ của ngày ấy.”"

Cũng lời Kinh Thánh, cũng Lời Chúa nhắc nhở chúng ta, vậy có gì còn lo lắng, còn chênh vênh! Lo lắng và chênh vênh là do tự trong lòng chúng ta sinh ra! Người càng đa sầu, suy nghĩ nhiều và sống tình cảm, sẽ lại càng trải qua nhiều cảm giác như thế! Nhưng người biết rõ ràng, biết theo lý trí thì lại chẳng phải trải qua những lo lắng, chênh vênh như vậy. Nhất là trong những lúc này, khi cuối cùng rồi chúng ta cũng nhận ra, không tiền, mới tự thấy mình chênh vênh, chứ chẳng phải do tuồi tác, năm tháng hay thời gian nào gây ra cả! Rồi cả mỗi ngày, mỗi ngày lại có "cái khổ của ngày ấy" - chẳng phải cái khổ sở, đớn đau gì đâu - mà cái khổ, ở đây, là những điều chúng ta phải làm, phải có trách nhiệm thực hiện vì đó mới là điều chúng ta phải làm!

Không tiền thì tuổi nào cũng chênh vênh

Mỗi ngày, khi biết chúng ta còn đôi tay, còn đôi chân, còn sức khỏe, còn dòng máu nóng hổi tuôn chảy không ngừng nghỉ trong cơ thể mình, thì phải chạy đua với công việc, phải làm việc để vượt qua mọi khó khăn, thử thách một cách tỉnh táo và lý trí nhất, đừng quá tình cảm, đừng quá lệ thuộc cảm xúc để... có tiền - có tiền rồi, thì chẳng có độ tuổi, chẳng có năm tháng, chẳng có thời gian nào chúng ta phải cảm thấy chênh vênh, lo lắng nữa cả! Cứ mạnh mẽ, bước đi, bỏ ngoài tai những lời dị nghị, bỏ khỏi lòng mình những thứ cảm xúc hỗn tạp của người khác và từ chối nhận hay lấy bất cứ thứ tiêu cực gì mà người khác muốn trút ra khỏi người họ! Cứ kiên vững trong bất kể năm tháng nào, rồi mọi chuyện sẽ lại ổn theo cách nó phải ổn mà thôi!

Post a Comment

0 Comments