Không phải cứ ngồi và viết ra những điều mình suy nghĩ thì tự khắc sẽ có được tâm trạng ổn hơn và mọi chuyện dễ dàng hơn. Cuộc sống không đơn giản như thế. Cuộc sống luôn cần những hành động, những việc làm và tất cả mọi thứ phải luôn nằm trong một tư thế chủ động. Những ngày dịch bệnh này đã mang lại cho mỗi người chúng ta điều gì? Đó là một bước ngoặt, một bước ngoặt thực sự cho những suy nghĩ và nhận định cố hữu mấy mươi năm trong mỗi chúng ta rồi cũng phải thay đổi.
Phải, dịch bệnh COVID-19 đã thật sự làm thay đổi nhận thức, suy nghĩ và cái cách nhìn, đánh giá chủ quan của rất nhiều người trong chúng ta. Chúng ta từng đùa cợt về những thứ "dẫu có tiền tỷ cũng không mua được" và bây giờ làm sao nghĩ được lại có ngày dù có bao nhiêu tiền thì kiếm 1 vỉ trứng gà, 1 vỉ trứng cút, 1 thùng sữa không đường cũng chẳng được...
Trong thế giới rộng lớn trên hành tinh Trái Đất bé xíu xiu này, chuyện gì cũng có thể xảy ra và đây chính là lúc chứng minh cho điều đó. Chúng ta có muốn sống chậm hay không thì lúc này cũng chẳng thể sống nhanh được. Chúng ta có muốn mang lấy những gánh nặng hay áp lực công việc thì giờ đây cũng chẳng thể mang lấy được. Có những thứ mỗi ngày tưởng chừng đơn giản nhưng trong lúc này lại trở nên quá sức khó khăn, vượt ra khỏi tầm với tự thực hiện của chúng ta, nhất là khi nhận được thông báo căn nhà hàng xóm sát vách nhà chúng ta có một ca... F0. Tất cả mọi thứ lại đảo lộn khi dịch bệnh COVID-19 một lần nữa đến gần hơn hết và nội việc mở cửa, bước ra ngoài cũng là một điều quá khó khăn...
Phải, dịch bệnh COVID-19 lấy đi của chúng ta rất nhiều thứ, từ gia đình đến bạn bè, từ công việc đến cơ hội, từ niềm vui đến tự do... dường như đã không thể làm được gì với con virus nhỏ đến nỗi xem nó là vô hình thì chính xác hơn. Lúc này, dù rằng có những thứ không phải có tiền là có được nhưng đúng thật nếu không có tiền thì mới là điều khủng khiếp nhất.
Những con người vội vã, bất chấp, cố gắng và chấp nhận trả giá để rời Sài Gòn trở về quê hương chỉ vì họ biết mình sẽ không còn tiền nếu tiếp tục ở lịa chính là minh chứng rõ ràng nhất. Những người thường ngày vẫn thấy - và người xung quanh cũng thấy, rằng họ ổn, có cuộc sống không quá vất vả thì nay phải đăng cầu cứu trên mạng xã hội, mang bọc nilon lấy về từng cọng rau hay hy vọng tìm được chút rau, chút trứng, chút thịt cá cho từng bữa ăn... Tiền không phải một vị vua nhưng nó cũng đã chứng minh giá trị của mình.
Vẫn có nhiều người thật sự ổn trong dịch bệnh - theo cách họ có cách để tự xoay xở cho chính mình, gia đình mình và bọn trẻ ở nhà không quá thiếu thốn. Họ biết và may mắn có những sự hỗ trợ ở xung quanh mình để giúp duy trì sự ổn định. Họ vẫn còn những đồng tiền để xoay xở và cố gắng với niềm tin: qua dịch bệnh sẽ phải cố gắng hơn!
Và hơn hết, dường như dịch bệnh nặng nề đã giúp họ "ổn hơn" trong suy nghĩ và ánh mắt của mình về hiện tại và tương lai. Khi nhìn về những ngổn ngang hiện có và những điều tương lai đang cần, đang chờ đời với những cơ hội đang vụt qua, họ biết rõ mình cần phải làm gì và vì điều gì!
Những đứa trẻ có lẽ là những sinh linh bình an nhất - theo cách hiểu nào đó, trong cuộc đại dịch này. Chúng bình an vì chúng chẳng biết điều gì đang diễn ra bên ngoài chúng, trong thế giới nhỏ bé của chúng. Cha mẹ, ông bà, cô dì, chú bác là thế giới của chúng, là nụ cười hằng ngày vô tư của chúng và chúng chẳng phải lo nghĩ gì nên cứ mặc sức nô đùa... Người lớn chẳng trách chúng, mà trái lại sẽ cảm thấy hạnh phúc và cảm ơn chúng vì nơi sự hồn nhiên chân chất đó, người lớn chúng ta nhìn thấy niềm hy vọng vững vàng, niềm tin chính mình sẽ cố gắng hơn vì chúng.
Chúng ta muốn và sẽ cố gắng bằng mọi giá để những đứa trẻ được lớn lên trong niềm hạnh phúc đơn giản và bình an của chúng. Chúng ta cố gắng và nỗ lực cả đời để giữ lấy trên đôi môi, trong trí óc và trái tim bọn trẻ những điều bình an và hạnh phúc đó...
Khi mọi thứ và cuộc sống xung quanh thật sự quá khó khăn, chúng ta mới may mắn được nhìn lại những điều nhỏ bé và tuyệt vời nhất mà mình chỉ có duy nhất trong đời. Từ những điều bình dị đó, chúng ta được quay lại trong con người đơn sơ, bé nhỏ như bọn trẻ vẫn đang như thế vào lúc này. Những khó khăn - như cơn đại dịch bệnh COVID-19 này, chúng đến rồi sẽ qua nhưng không bao giờ hết những khó khăn. Hết khó khăn này sẽ đến thử thách khác, chỉ có tinh thần và nỗ lực là mãi mãi không thay đổi mà thôi....
Và ngày đó đã đến, ngày chúng ta nhận ra bước ngoặt của cuộc đời mình - một cơn đại dịch bệnh, để biết rằng chúng ta sẽ phải làm gì, cố gắng vì điều gì, trân trọng và giữ gìn điều gì trong cuộc đời mình!!!
0 Comments