- Vì ngoại được thấy má, thấy mấy cậu, mấy dì hồi nhỏ trong hình hài của tụi mình một lần nữa.
Tụi mình, từng đứa một, là một mảnh ghép của người lớn trong nhà ngoại hồi còn nhỏ. Bà ngoại nhìn mình đi chập chững cũng như thấy cậu ngày xưa bước những bước đầu tiên trên nền gạch tàu, miệng cười hề hề, hai tay quơ quào chụp cái bóng đèn dầu trên nóc. Bà ngoại thấy em mình ngủ gục bên chén cơm cũng như thấy mấy dì ngày trước gục đầu lên vành thúng xôi, ngủ quên, xôi rớt xuống đất bị gà bu lại mổ.
Ngoại thương mình, như thương một chuyện cũ từng có trên đời, nhưng nay không còn nữa.
[ADS] THẾ GIỚI DEAL
Tụi mình không biết đâu, làm gì có ai để ý, làm gì có ai để lòng với những chuyện người khác đã đi qua. Nhưng người già thì nhớ. Má mình có cái cười nghiêng đầu, dì mình hồi nhỏ hay đi lót dép giùm ngoại, cậu mình từng có bận khóc vì mê một cây kẹo kéo nhưng không có tiền mua. Ngoại nhớ tất thảy. Ngoại quên đi mái tóc xanh của cậu, mái tóc dài của dì, quên đi bàn tay má lúc trẻ, nhưng nhớ thiệt rành những ngày má, cậu, dì còn là con nít. Rồi tụi mình lớn lên, xắn quần chạy ngang sân, lật đật trèo lên giường ngoại ngủ trưa, bỏ đôi dép lộn đầu trước cửa, những hình ảnh đó làm ngoại sống lại những năm tháng xa xôi.
Ngoại thương tụi mình, như thương một mùa xưa ngoại từng có, giờ đây về lại trong hình hài khác.
Chuyện thương trên đời này, suy cho cùng, cũng là một dạng hồi tưởng. Người ta thương, bởi vì người ta đã từng có. Người ta thương, bởi vì người ta sợ làm mất. Người ta thương, đôi khi, là bởi vì người ta đã mất rồi, nên cái thương nó càng lâu, càng cạn lòng, càng như một giấc chiêm bao không chịu tan.
[QC] THẾ GIỚI DEAL
Tụi mình lớn lên, không biết có còn nhớ nổi ngoại thương mình ra sao. Đời của tụi mình về sau chắc gì có khúc lội ngược về, chắc gì còn bữa nào ngồi trước hàng ba ngó xuống mấy tàu chuối dưới đìa mà nhớ lại gương mặt ngoại khi thấy mình ăn cơm rớt một hột dưới đất, cúi xuống lượm mà nói thiệt nhỏ: “Cái này ăn vô bụng rồi cũng thành đất, nhưng đổ xuống đất thì không thành cơm nữa nghen con.”
Có bữa ngoại ngồi lặng thinh, coi tụi mình đùa giỡn, rồi cười. Ngoại không hay, tụi mình cũng nhớ ngoại lắm, nhưng cái nhớ của tụi mình không đủ sâu để đọng lại. Cái nhớ của tụi mình như mưa bóng mây, ào qua một cơn rồi tạnh, không dai dẳng như cái nhớ của ngoại, cái thương của ngoại.
Chừng tụi mình lớn, đến một ngày nào đó, ngồi nhìn đứa con của mình chạy lon ton trong nhà, cười giòn tan ngoài trước, chắc tụi mình mới hiểu. Tình thương đôi khi là cái gì đó quấn quýt vô hình, chừng mình hay, nó đã thành cọng dây nối hai đầu một đời người. Má mình từng là đứa nhỏ hay bị đòn vì leo cây hái ổi, cậu mình từng là thằng nhóc chuyên ra ruộng bắt cào cào, dì mình từng là con nhỏ đi một khúc thiệt xa coi người ta tát mương, trời nắng cháy lưng mà mê một đôi guốc bán ngoài chợ. Tất cả những người đó, tụi mình từng thấy là người lớn, đều đã có một thời nhỏ xíu mà ngoại nhớ thương.
Vậy nên, ngoại thương mình, cũng như thương một phần đời cũ chưa kịp quên vậy đó…
____________________
📸 Ảnh: Fabien Laurent Patrice Egot
©️ Copyright by Thoòng Dành Kể Chuyện (Nếu đăng lại bài tại nơi khác xin vui lòng ghi rõ nguồn, trân trọng!)
[QC] THẾ GIỚI DEAL
0 Comments