Sáng nay, vội đi làm trên con đường Trường Chinh kẹt xe mỗi ngày, trong cái cảm giác nửa bực tức nhưng biết chấp nhận, mình chợt nhìn thấy một người đàn ông quỳ bên đường, cùng chiều xe mình đi... Nhìn kỹ lại, đó là một người đàn ông khuyết tật, trên tay cầm sấp vé số và mặc dù đang đi trên lề đường dành cho người đi bộ, nhưng đôi mắt vẫn đang cố chen ngang vào dòng xe đang lao lên lề để vượt lên! Từ đầu gối trở xuống, chân của ông như thanh tre quặp ngược vào trong, hai đầu gối đeo hai miếng đỡ gì đó để có thể di chuyển được, đầu ông đội mũ đen nhưng vẫn lùm xùm hàng tóc xung quanh, nhưng đôi tay thì vẫn lành lặn. Bất giác, nhìn lại mình, tôi thấy mình... thật may mắn!
Bài liên quan
>>> Hoàng đế Tự Đức - Người minh quân sinh lầm thời đại.
>>> Loa Thành rực lửa - Phim hoạt hình Sử Việt phiên bản siêu anh hùng
>>> Nhà bác học Lê Qúy Đôn - 5 dấu hiệu dẫn đến mất nước
Có ai sinh ra lại muốn mình là người khuyết tật. Có cha mẹ nào lại không muốn con cái mình thật trọn vẹn hình hài khi được sinh ra!? Nghĩ đến đây, tôi lại thấy mình may mắn hơn gấp bội!
Ấy vậy mà, đôi khi chính bản thân lại quên rằng mình đã là người may mắn đến dường nào, đến ra sao!? Có những lúc, tôi để thời gian trôi đi trong vô nghĩa, để tư tưởng mình trượt dài trong những hố đen không tìm thấy ánh sáng. Tôi thả mình vào những mông lung và vu vơ của khoảng không vô định, để đến khi nhìn lại thì thấy đôi chân như đi khỏi cuộc sống thực tế. Có, có những lúc như thế, với một hình hài lành lặn và may mắn hơn vô số người! Như thế có quá bất công với những người đã không thể lớn lên với sự trọn vẹn của tạo hóa!? Bởi nếu giá như có thể đánh đổi, họ sẽ muốn mình được lành lặn như bao người lắm và hứa sẽ trân quý từng giây phút cuộc đời họ biết bao. Cách họ trân quý thời gian và cuộc sống đó, liệu sẽ nhiều hơn chính tôi - chúng ta bây giờ!
Rồi câu chuyện khác. Ngoài Nhà thờ Đức Bà Sài Gòn hôm nay, một nhóm các thầy đại chủng sinh sẽ được phong Chức Thánh Phó Tế. Một chặng đường dài tu mình đang bước lên một nấc thang quan trọng tiếp theo, sau nấc thang này, trong một năm tiếp sau nữa, các Thầy sẽ được chọn để là Linh mục của Chúa Nhân lành... Cũng một thời, cũng có những ngày rất lâu tôi đã cố tiến bước trên con đường đó. Dù không đi trọn vẹn và chỉ là những bước chập chững đầu tiên, nhưng tôi biết mình không dở dang mà là may mắn được sống trong những người Yêu Thương đó, một may mắn xiết bao! Tôi cảm thấy lòng mình yêu quý họ, những Linh mục của Chúa Nhân lành và nhất là với người Chủ chiên phải đi khắp nơi để mang về từng hòn đó, viên gạch, tấm tôn... cho đàn chiên thân thương của mình. Cuộc đời Linh mục, hay cuộc đời Tận hiến thật cao trọng biết bao, những con người đã dấn thân vào con đường đó thật rộng lượng với Chúa biết dường nào...!?
Cuộc sống - chẳng từ ngữ nào diễn ta được hết những mầu nhiệm diệu kỳ vốn tồn tại vạn hình trong nó! Nhưng cuộc sống con người có một giới hạn - hay một lằn ranh phải vượt qua, mà tất cả nhân loại không trừ một ai phải bước tới lằn ranh đó. Nên suy cho cùng, khi cuộc sống còn đang diễn ra, hãy biết quý trọng thời gian và chính bản thân mình, để sống sao cho xứng đáng với món quá trọn vẹn mà Tạo Hóa đã ưu ái ban cho!
0 Comments