Khi lớn, chẳng biết trưởng thành hay chưa, người ta thường hay nhớ về những ngày xưa, về những ngày được gọi là ký ức. Trong những ký ức của ngày xa xưa đó, mỗi người ai cũng mang cho riêng mình những nỗi niềm vui buồn riêng lẫn lộn. Có một điều rất hay, đó là với ký ức và những khi nhớ - nhìn về ký ức đã qua, chúng ta như đối mặt với chính con người thật của mình. Khoảnh khắc của sự hiện diện con người thật sâu thẳm bên trong chúng ta, đó là khi ta tự hỏi chính mình: Những ký ức đó có đáng nhớ hay không?
Bài liên quan
Ký ức, theo như khoa học nói thì chúng hiện hữu và được ghi lại trên vỏ não. Có những ký ức không mất đi, chỉ tạm ẩn và chờ đợi một lúc nào đó lại xuất hiện trở lại. Tuy nhiên, có rất nhiều những ký ức mãi mãi mất đi dù ta có muốn hay không, đó là khoa học! Nhưng trong vùng trời ký ức, đó lại là một nơi đặc biệt của cảm xúc, nơi mà cả trái tim và lý trí cùng ngự trị. Những cảm xúc đó, chỉ cần một chất xúc tác, nó sẽ trở lại, hiện hữu và vẹn nguyên như ban đầu, nhắc nhớ chúng ta về những ngày xa xưa lắm - cái ngày mà ký ức đó được ghi lại...!
Nghe một bản nhạc, đọc một lời ca, rồi bất chợt ta nhìn thấy và cảm nhận những ký ức ngày xưa chợt quay trở lại... Nghe những ca từ và xem lại đoạn nhạc xa xưa với giọng hát quen thuộc ngày ấy của người ca sĩ mình yêu thích, ta lại thấy - như trước mắt mình đây, những người bạn, những người thân, những lời nói, những nụ cười và những niềm vui mà tuổi thơ xa xưa ta từng có. Nhưng cũng thật lạ, vùng trời ký ức đó hiện lên sao thật nhẹ nhàng và như mang những cơn mưa rào, mưa phùn lất phất từ ngày xa đó mang đến rưới mát cho tâm hồn hiện tại của ta đang khô cằn!
Ngày xưa, ngày mà ta còn bé và lũ bạn xung quanh cũng thế, mọi thứ đến và diễn ra thật đơn giản, đong đầy và bình an! Chỉ những ca từ đơn giản của ngày xưa được nghe lại, ta nhìn thấy chính mình của ngày xưa sao khác, khác quá so với chính ta bây giờ. Chúng ta của ngày xưa, khi bé, khi chưa hiểu được thế nào là trách nhiệm với gia đình, với cuộc sống sao thật vô tư và hồn nhiên đến lạ như thế!? Ngày đó bạn bè cười đùa vô tư mỗi ngày, mỗi hôm, mỗi Chúa Nhật bên nhau. Đến khi lớn lên chỉ mong có một ngày gần nhất nào đó để được gặp nhau và sống lại với nhau cảm giác vô tư đó. Ngày đó, bạn bè cùng chia sẻ nhau những giấc mơ vô tư mang màu hồng, mang màu hạnh phúc, mang màu cao xa... Lớn lên, có đứa cố gắng nỗ lực, có người vẫn còn lo toan, có người đã dang dở nhưng tất cả đều đã có cho mình một lối đi riêng!
Cuộc sống trôi đi trong vội vã? Không, cuộc sống trôi đi với tốc độ bình thường 24 giờ một ngày của nó suốt hàng ngàn năm nay, chỉ có con người là vội vã! Nhưng phải vội vã, phải vội vã vì càng lớn, càng trưởng thành chúng ta lại càng nhận ra cuộc sống quay đều này đúng là ngắn lắm. Có người bạn đã vội vã rời đi khỏi cuộc đời này, dù không muốn nhưng đã mỉm cười hạnh phúc trong nước mắt ngậm ngùi biệt ly! Những người còn lại luyến tiếc, đau thương nhưng rồi cũng phải tiếp tục với cuộc sống ngắn ngủi của mình! Rồi gia đình, rồi những dự tính, những ước mơ lại cuốn chúng ta đi tiếp vào dòng đời này... Và cứ như thế, từng ngày trôi qua, những vùng trời ký ức lại thêm đong đầy những kỷ niệm, những ký ức ăn sâu mãi không quên...!
Nhưng thật may mắn, khi chúng ta nhận ra rằng mình đã luôn cố gắng để đối mặt và tìm ra được con người mà con người đó là chính chúng ta. Vì suy cho cùng, ai cũng muốn tìm thấy chính mình và sẽ chẳng có cách nào tốt hơn khi nhìn về ngày xưa, về trong vùng trời ký ức đó, về chính chúng ta của ngày xưa đã sống, đã cười, đã hạnh phúc như thế nào khi là chính mình, thì hôm nay cũng hãy là chính mình như thế! Nếu có lúc nào mệt mỏi quá, hãy thử tìm lại và lắng nghe một hay những giai điệu, ca từ nào đó mà chỉ chính chúng ta mới biết - biết một cách chân thật nhất, rằng đó là chính ta của ngày hôm qua!
Những vùng trời ký ức... thật đẹp, thật đáng nhớ và quan trọng nhất, nơi đó có chính chúng ta - là ta thật của hôm qua, hôm nay và ngày mai!
0 Comments