Đã một năm
Và mọi chuyện thoáng qua như một cơn gió
Thế đó,
Sau một năm thì mọi thứ đã khác nhiều rồi!
Nghĩ tới lại buồn thì lại tốn thêm thời gian,
Nhập nhằng chi cho tuổi thanh xuân trôi qua trong nước mắt,
Nghiệm ra rồi thì mới biết,
Cũng chỉ là…
Giấc mộng trăm năm!
Là mộng bao nhiêu lâu giấc Nam Kha…
Cũng chỉ là giấc mộng!
Người với người
Cũng chỉ hai người dưng ngược lối,
Lỡ đi ngang qua cuộc đời nhau trong vô tình của duyên số.
Rồi số phận,
Lại đưa người đến với nhau,
Với yêu thương chan chứa ân tình và kỷ niệm…
Nhưng vô tình
Người dưng đã đến
Cũng vô tình người đi vẫn hóa người dưng!
Thôi thì tất cả,
Hãy cho vào trong trái tim,
Nơi một góc
Đã trao đi nhưng chẳng bao giờ… còn muốn nhận lại!
Gửi người dưng,
Để người mang đi và đi về nơi của người không có ta!
Phần còn lại, nơi trái tim đã mất một phần cùng ký ức mang theo,
Gửi vào tiếp, với thời gian
Như liều thuốc tiên chữa muôn vàn thứ bệnh,
Cả bệnh vô tình, người với người, ngược lối bước qua nhau, cho lòng mình đau
Người có nhớ?
Người có quên?
Người cứ nhớ, cứ nhớ đi vì lòng đâu muốn quên,
Cứ nhớ đi rồi một ngày sẽ quên,
Vì thời gian sẽ che mờ hết tất cả,
Những gì ta đang gọi,
Là…
Quá khứ…!
Và yêu thương!

Sài Gòn, ...viết tặng một người bạn thân!