YÊU SỬ VIỆT
Về công ty, đọc được mấy dòng tít trên báo, xoay quanh người nổi tiếng gần như là nhất hiện nay "Quang Hải bị hack Facebook, lộ nhiều tin nhắn riêng tư". Người nổi tiếng thì vậy, chuyện đời tư bao giờ cũng là chủ đề mà người ta muốn biết, muốn biết thật nhiều về họ. Biết xong rồi thì đánh giá, thì bình phẩm, phần đông là thế, báo chí thì những tờ không đàng hoàng lại xem đó như "đống vàng" để khai thác: nhiều lượt xem là có nhiều tiền, thế thôi. Mới đọc qua mấy tựa tít như thế, tôi cũng tò mò, không biết Quang Hải cậu ta lộ tin nhắn riêng tư gì...!? Nhưng mà rồi chợt dừng lại, không tìm hiểu nữa. Đã là riêng tư, nghĩa là Hải và chính tôi cũng không ai muốn người khác biết chuyện riêng tư của mình. Chẳng phải tôi nghĩ mình tốt lành, nhưng tôi chỉ nghĩ mình biết để làm gì, chẳng được gì mà cũng chẳng mất gì, thì biết để làm gì???
Chợt, tôi nhớ đến câu Lời Chúa nói trong Kinh Thánh:
Ai trong các ông sạch tội thì hãy ném đá người phụ nữ này trước đi.
Trong câu chuyện đó, khi Chúa đang ngồi thì có đám đông kéo đến trước mặt Ngài một người phụ nữ bị bắt quả tang là ngoại tình. Theo luật Do Thái, người phụ nữ sẽ bị ném đá và ném cho đến chết. Hình phạt đó cũng chẳng... man rợ vì thời đó là luật lệ của riêng người Do Thái, nếu xét bây giờ thì mới đúng là man rợ. Nhưng vấn đề không phải ở chỗ hình phạt, vấn đề ở chỗ người kết án và người bị kết án. Những người muốn kết án, muốn ném đá người phụ nữ ngoại tình theo luật lệ bắt Chúa phải trả lời là ném hay không ném. Không ném - tức là Chúa lỗi luật và chính Ngài sẽ bị ném đá; còn nếu ném - thì những giới răn yêu thương, tha thư mà Ngài rao giảng sẽ chỉ là lời nói suông. Chúa chỉ im lặng, viết trên cát cho đến khi đám đông cứ một mực đòi Ngài trả lời. Rồi Ngài ngước mắt lên, nhìn họ và nói Lời ở trên kia.
Chắc hai câu chuyện này cũng chẳng liên quan gì mấy, nhưng tôi nghĩ có một chút gì đó liên quan. Đời tư của ai, thì rồi chính họ phải trả giá cho đời tư của mình, giá tốt hay giá xấu mà thôi. Nhưng những người xung quanh họ muốn xen vào đời tư họ để làm gì? Như đám đông đó, dù họ xen vào vì luật lệ cho họ điều đó, nhưng luật lệ của Thiên Chúa là tha thứ và yêu thương chứ chẳng phải chỉ luôn luôn kết án. Nếu một Thiên Chúa chỉ lăm le kết án tội nhân thì đã chẳng có Giáo hội hôm nay. Chúng ta muốn biết về đời tư người khác để rồi dè bỉu họ và chính khi dè bỉu họ chúng ta đã kết án họ rằng họ xấu xa hơn chúng ta. Làm như thế, có phải là mang nỗi đau đến cho tha nhân, cho người anh em của mình hay không? Có, là chúng ta đang mang đến cho họ những nỗi đau đó. Những lúc đó, hãy để Chúa lên tiếng và hãy nhớ lại Lời Chúa đã hỏi chúng ta để biết rằng chúng ta đang làm gì, đúng hay sai.
0 Comments