Vào một ngày, ta viết vội cho mình vài dòng tin nhắn cũ, vài điều đã cũ, vài điều của những kỷ niệm xa xôi. Ta nhớ trong một khoảnh khắc mênh mang nào đó của cảm xúc, của ký ức, ta nhìn thấy mình bùng lên một thứ gì đó mãnh liệt rất muốn gọi tên. Nhưng thực tại hiện thực không cho phép ta gọi chính xác cảm xúc đó là gì. Ta thấy ganh tị với tất cả những gì đã diễn ra, ta mấp máy trong lòng mình điều gọi tên là "giá như" để nói về những điều đã qua. Nhưng, tất cả, ta vẫn nhận ra rằng thời gian đã xóa nhòa đi rất nhiều thứ, có những điều là quy luật và không thể nào thay đổi. Có những thứ đã qua không thể nào níu giữ lại, một khoảnh khắc, đã qua, không bao giờ trở lại.
Ta nhìn thấy Em trong những khung trời củ mơ mộng tuổi đôi mươi, của tuổi tay trắng chẳng có gì là đảm bảo cho một tương lai xa. Ta nhìn thấy Em, trong lời nói, trong ánh mắt, trong cử chỉ, trong nhiều lắm những điều khiến cho trái tim ta không khỏi thôi bừng lên ngọn lửa mãnh liệt của cảm xúc. Thế rồi, ta nhận ra, quãng nửa đời người trôi qua cho ta nhận ra đó là cảm xúc, chẳng thể gọi là tình yêu, chỉ có thể gọi tên bằng duy nhất, một cảm xúc, có tên là Không Tên. Cảm xúc ấy bừng lên mang đến cho ta khao khát muốn được bên Em, muốn được lắng nghe Em và nhìn thấy Em mỗi từng phút giây. Cảm xúc đó rực cháy. Cảm xúc đó nồng nàn. Cảm xúc đó cháy bỏng...
Làm sao Em biết được, có một người đã lỡ mang trong lòng mình cảm xúc ấy, cảm xúc dành cho Em như thế. Em chẳng bao giờ biết được có một người con trai chỉ vô tình gặp thấy Em trong một thoáng qua của dòng đời đang trôi, đã lỡ rơi mất trái tim mình trong ánh mắt, giọng nói và nụ cười của Em. Như chính những năm tháng ngày xưa đó, của vòng quay cuộc sống đó, ta từng rơi mất trái tim mình nơi Người ta yêu thương. Thứ cảm xúc mênh mang cứ làm cho cõi lòng ta rạo rực, cháy bỏng, đam mê chẳng thể nào gọi tên, chẳng thể nào hay thật sự ta chẳng muốn buông rơi nó. Để rồi, những khoảnh khắc của đê mê trong cảm xúc vô tận, ta ngỡ như mình đang có Em ở cạnh bên...
Những câu chuyện tình của cảm xúc chợt đến, chợt mãnh liệt, chợt dịu êm và dữ dỗi cứ níu giữ mỗi chúng ta hoài trong những điều không thể nào quên nhưng cũng là những điều không bao giờ được phép đụng đến. Ta phải biết mình là ai, phải biết Em là ai để biết mình phải làm gì. Em như ánh mặt trời của bình minh buổi sáng, dịu dành và êm ái của những tia nắng đầu ngày nhưng vẫn ẩn sâu một cháy bỏng, đam mê và lửa cuồng nhiệt bên trong, chực chờ thiêu đốt hết tâm trí, thể xác ta. Ta biết mình phải đứng ngoài, phải giữ vững khỏi sức nóng của ngọn lửa đam mê cuồng nhiệt đó và đừng để mình cứ dần bị thiêu cháy trong ánh mắt, nụ cười và giọng nói của Em.
Em ơi! Ta có biết gì đâu, ta có chuẩn bị trước gì đâu, ta đã cầu xin Chúa của Yêu Thương cho ta được vững tin, vững vàng và đừng ngã vào ánh mắt của Em, nhưng rồi Ngài có nghe tiếng ta ca thán hay chăng!? Mà dù có nghe, chắc hẵn Ngài đã nhậm lời rồi và nên mới cứ để ta ngã lòng mình say mê trước vẻ đẹp dịu dàng và êm ái của Em. Vì Ngài biết - Ngài biết rõ, Chúa Yêu Thương ơi, có gã si tình nào thật lòng cầu xin Ngài cho hắn đừng khỏi ngã khỏi ánh mắt, nụ cười của giai nhân, một giai nhân như em đâu. Phải rồi, cứ để hắn ngã đi, cứ để chính ta ngã vào Em đi, để ta tự si mê mối tình vụng dại của chính mình, ngập chìm trong cảm xúc của chính ta và tự ta phải biết đứng dậy, để quên Em đi.
Ta lỡ say rồi, một ánh mắt,
Với bờ môi và cả nụ cười.
Ta lỡ vương rồi, một hình bóng,
Dáng Em thơ, cháy bỏng hồn ta.
Ta biết là không, nào có thể,
Vì với ta, Em là điều cấm.
Ta biết chẳng thể nào, em ơi!
Vì với Em, anh là xa lạ!
OMI201121
0 Comments