Tự mỗi chúng ta biết mình có những lý do để cố gắng. Những điều nào đó sâu kín và ẩn chứa bên trong bản thân mình mà chúng ta biết, nó là lý do lớn nhất để ta phải cố gắng vì nó. Dẫu cho đôi khi, cuộc sống có quá nhiều những thứ hỗn độn chẳng thể nào phân định ra cho rõ ràng, chẳng thể nào quán xuyến đủ cho hết và thậm chí là chẳng thể hiểu cái thứ mình đang đối mặt này là cái quái gì! Nhưng đó là cuộc sống, là những đan xen của tất cả những thứ chẳng rõ ràng, chẳng đâu vào đâu và chẳng cái gì ra cái gì cụ thể. Mọi thứ như một sự đánh đố, như một sự thách thức và cuộc sống như một gã khù khờ cứ luôn luôn cười hả hê mỗi khi chúng ta thấy khó chịu khi nhìn vào nó. Dẫu sao, nếu ta biết mình là ai, thì dù hắn có cười đến như thế nào, cũng mặc xác hắn!
Một buổi tối, sau một ngày dài mệt nhoài với đủ những lo toan, tính toán của cuộc sống, ta trở về nhà và thật buồn làm sao khi vẫn phải đối đầu với những thứ uể oải mà ta đã muốn bỏ lại nó phía sau cánh cổng nhà. Nhưng - cũng vẫn là nhưng, làm sao mọi thứ có thể hạnh theo cái cách ta muốn được? Mỗi người là một cá thể riêng và độc lập, thì làm sao có thể điều khiển được những suy nghĩ của nhau nếu không vì một lý do nào đó khiến người ta sẽ vì nhau mà sống!? Những tranh cãi, cãi vã liệu có cần thiết nếu nó không mang lại được cho ta điều ta muốn? Nếu sau những tranh cãi đó, ta biết mình vẫn sẽ mất nhiều hơn những gì ta có được, thì liệu ta có muốn mình bước vào cuộc chiến đó hay chăng!? Nếu có thể được chọn lựa, ta vẫn muốn mình sẽ chọn lựa cách im lặng để mọi chuyện được an yên!
0 Comments