Tôi gọi anh vào một buổi chiều cuối tuần, sau khi đọc được tin anh đã có tên trong danh sách chính thức gửi đến các giáo xứ, nhằm công bố những người được tuyển chọn cho chức vụ Linh mục. Một hành trình dài, rất dài rồi cũng đã đi qua, từ năm nhất đại học 2005 đến năm 2021, một hành trình dài 16 năm với bao vui buồn và đầy hồng ân Chúa, rồi cũng đến ngày Giáo hội đã gọi tên anh vào một sứ vụ cao cả hơn. Vẫn như mọi lần, anh nói nhiều về những câu chuyện đời tu và lần này là câu chuyện về những ngày tĩnh tâm. Từng lời anh nói ra, tôi nghe như thảng thốt vì sao cứ như từng lời Chúa đang nói cho tôi với những gì đang xảy ra cho tôi vào ngay chính lúc này...
Anh nói về những câu chuyện của Ông Nội và câu chuyện về Giáo phận Nhà Tù... Đó là một cảm nghiệm, là một cảm nhận sâu sa hơn tất cả những gì mà tôi từng biết về vị Tôi Tớ Chúa mà mình được may mắn dự phần vào. Từng bước trôi đi và từng ngày, tôi như cảm nhận sự sắp đặt đầy yêu thương và nhân từ của Thiên Chúa đối với những gì đã xảy ra cho cuộc đời tôi...
Câu chuyện về "thần học bàn quỳ" và "thần học bàn viết" thật sự hay và thật sự diễn tả những điều chất chứa trong lòng tôi bao năm qua. Nhớ lại ngày đó, khi trong lòng đầy dẫy những đau đớn và tủi hổ, tôi tìm đến Lời Ngài và rồi nghe tiếng Ngài nói rằng: Ngươi đã không còn yêu ta như buổi đầu. Qủa thật, vì lý do đó, mà lòng tôi đầy dẫy những đau đớn và tiêu cực. Nếu, nếu chúng ta biết quỳ trước Thiên Chúa, thì chúng ta sẽ đứng trước con người. Nếu chúng ta biết nhìn nhận mình là kẻ yếu đuối, biết cậy trông mình vào Thiên Chúa và hết sức mình thực hành đức tin cùng với Ngài, chúng ta sẽ đứng vững trước thế gian, trước con người...
0 Comments