Dòng đời cứ trôi và thời gian cứ đi qua cùng cảm xúc. Có những ai đã lặng lẽ cống hiến cuộc đời mình cho những điều nhỏ bé vĩ đại và có những ai vẫn vẫy vùng trong cuộc sống còn chưa tìm thấy lối ra... Lối ra để đi qua cái tuổi chông chênh của trưởng thành và trẻ nhỏ, của chín chắn và cứ-mặc-đi!
Mỗi ngày là một bước chân. Và có những ngày bước chân như lạc nhịp, hay trong cái tuổi chông chênh này, bước chân sẽ hay lạc nhịp như thế!? Muốn bước thật chậm, nhưng cũng muốn thật nhanh, muốn bước thật chắc nhưng cũng muốn thật nhanh. Muốn! Muốn! và Muốn! - Cái tuổi của Muốn! quá nhiều thứ, quá nhiều điều và tất cả lại trở thành một mớ bòng bong hỗn độn chẳng thấy rõ đâu là đâu...
Cuộc sống cơm áo gạo tiền sẽ luôn đầy những lo âu và suy nghĩ, nhưng nếu chỉ trầm mình trong nghĩ suy và âu lo mà không thể gượng nổi một nụ cười, cuộc đời sẽ bị cuộc sống đưa về đâu!? Có những bước chân mà đôi khi muốn gượng gạo kèm theo một nụ cười, cũng thật khó. Có những ngày dù bão hay nắng, dù mưa hay không mưa, và dù muốn cũng không nở được cho môi một nụ cười. Suy Nghĩ à và Hành Động nữa, các ngươi thật ích kỷ khi giấu đi đã bao lâu nay một nụ cười Lạc Quan của ngày xưa đâu mât, đâu mất rồi hả hai đứa!?
Có những lúc, dòng đời vội vã đẩy đưa ta đi ngang qua một người không may mắn của số phận. Đôi mắt mãi chìm đắm trong bóng tối không ánh sáng cả cuộc đời. Đôi chân, cánh tay mãi mãi đã là một phần của cát bụi trước khi cả thể xác trở về cát bụi. Nhìn lại mình, thật đầy đủ. Rồi lúc đó lại thấy bản thân mình thật may mắn, được số phận ưu ái hơn những con người kia, vậy cớ sao mà không nỗ lực, không cố gắng, không kiên trì, không quyết tâm... làm tất cả để thành công!? Nhưng rồi, mọi chuyện lại trở về của những ngày bước chân lạc nhịp...
Đôi khi muốn hét thật to, nhưng hét xong rồi sẽ làm gì? Chẳng biết! Hằng ngày đọc báo, xem tin và kìa, bao nhiêu những con người đã có cho mình những cơ ngơi bạc tỷ, bất chấp thủ đoạn và cách làm. Chẳng liên quan! Nhưng số tiền họ có, khiến ta cảm thấy thèm thuồng, mong muốn phải có, nhưng có đánh đổi nhân bản của 4 năm kiên trì mà đánh đổi hay chăng??? Chuyện đó quá lớn lao, và dù vẫn có trên báo đó, nhưng tuổi 27 với cơ ngơi bạc tỷ thì chỉ là chuyện cổ tích giữa đời thời.
Chông chênh! Và chính trong lúc chông chênh này lại cảm giác thật thèm thuồng một định hướng tương lai, một cách sống mạnh mẽ, một con đường được vạch ra rõ ràng. Nhưng kết luận cuối cùng, thành hay bại, là do chính bản thân ta quyết định. Sắc đẹp, tiền tài, danh vọng cũng chỉ là những cái sẽ đến, sẽ qua và sẽ mất. Vậy càng hay, torng chính khi Chông Chênh này, sẽ chọn cho mình con đường nào để đi tiếp đây? Phải chọn, hoặc dù không hay phải chọn, thì dòng đời vẫn vội vã như trước đây nó vẫn vậy!
Thôi dừng lại, một chút thôi, ngay lúc này, khi viết ra những dòng này. Sẽ tiếp tục và bắt đầu lại, từ hôm nay với những gì năm xưa đã lỡ để quên đâu đó. Tìm lại thôi, Lạc Quan - mi ở đâu, mi còn trốn hoài trong Tuổi Thơ làm gì mà không chịu buông ra mà đến với Hiện Tại!? Đến đây, Lạc Quan, chúng ta cùng đi tìm Thành Công, nếu lỡ gặp Mẹ của hắn, nhớ chào hỏi lễ phép và đừng thưa chuyện quá lâu kể sẽ trễ chuyến tàu cuối, mà phải nhanh chân lên mà đi tìm Thành Công cho sớm nhất có thể!
Nào, Lạc Quan, tạm biệt Tuổi Thơ đi, chúng ta lên đường nào! Còn Tuổi Thơ, cậu hạnh phúc thế đủ rồi, phải cho Hiện Tại và cả Tương Lai cùng hạnh phúc với cậu nữa chứ, đúng không!!!
Lạc Quan, chúng ta đi!
0 Comments