Không hiểu sao khi nhìn thấy những cầu thủ U23 Việt Nam (và trước đó là U19 Việt Nam) thi đấu, cảm xúc trong tôi lại thật lạ… Trong tôi luôn xuất hiện một điệp khúc: thế hệ trẻ, thế hệ mới và thế hệ hôm nay.

Trong đội tuyển đang chinh phục tấm Huy chương vàng Sea Games 28, tôi nhìn thấy trong đó không chỉ một đội tuyển tinh hoa mà còn là… cả dân tộc tôi. Từ mọi miền đất nước, từ mọi vùng quê và từ khắp năm châu.

Một Công Phượng đang là tâm điểm của cả nền bóng đá: một thần đồng bị lãng quên tại quê hương, được đào tạo bài bản trong học viện bóng đá thế giới, gặp chỉ trích, phấn đấu và đang vươn lên từng ngày.

Một Mạc Hồng Quân – Việt kiều “Tiệp Khắc”, trở về quê hương theo tiếng gọi của con tim Tổ quốc. Mang theo hành trang một cuộc sống “Châu Âu” hoàn toàn: hiện đại, bài bản và văn minh.

Cùng những Phi Sơn, Huy Toàn, Ngọc Hải… những “sản phầm” của nền bóng đá quốc gia: tài năng và khát vọng. Họ đi lên cũng bằng thực lực nhưng trên hết là năng lực bẩm sinh mà dòng máu họ mang trong mình đã truyền lại.

Công Phượng đại diện cho một tiềm lực quốc gia sẵn sàng được gọi để thức dậy nếu được sống trong một môi trường bài bản và hiện đại.

Hồng Quân đại diện cho những tinh hoa dân tộc đang nằm rải rác ở khắp các châu lục, khắp các quốc gia trên toàn thế giới và cũng đang chờ đợi một ngày về theo tiếng hiệu triệu chính thức của đất mẹ Quê hương.

Những Phi Sơn, Huy Toàn, Ngọc Hải… đại diện cho sức sống trường tồn vĩnh cửu của dân tộc. Dù trong những gian nan, khó khăn và thiếu thốn nhưng tài năng bẩm sinh và khát vọng vươn lên vẫn tồn tại trong họ - trong lòng dân tộc.

Bởi thế, tôi nhìn thấy ở U23 một Dân tộc tôi toàn vẹn, một Dân tộc với dòng máu Việt trải dài khắp 5 châu giờ đây đang được tập họp lại dưới một ngọn cờ duy nhất – ngọn cờ Việt Nam.

Nếu dân tộc Việt Nam này không trở nên hùng cường, nếu đất nước Việt Nam này không trở nên giàu mạnh thì đó quả là một nghịch lý đối với một dân tộc đầy những tinh hoa.